Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Vào Tiểu Thuyết Dành Cho Nam

Chương 47

« Chương TrướcChương Tiếp »
Edit: Yuzu

"Nhất Niệm, ta muốn phân phát lương thực thu hoạch lần này xuống."

Nhất Niệm nghe vậy, nghĩ một lúc rồi nói: "Chưởng môn, ta có thể hỏi nguyên nhân không?"

Trương Túc nghĩ tới kiến thức nàng tự học thời gian gần đây, ổn định tinh thần, nói: "Cơm nhà nước mài mòn tính tích cực. Ngươi hiểu cái gì là cơm nhà nước không?"

Nhất Niệm gật đầu.

Trương Túc: "Cho nên ta muốn khoán sản lượng đến hộ gia đình. Phân phát lương thực xuống, có thể làm cho người trong lãnh địa vượt qua cửa ải khó khăn ban đầu, sau đó chờ bọn họ ổn rồi, ta lại thu một phần thuế."

Nhất Niệm kinh ngạc cảm thán Chưởng môn nhân thiện: "Chưởng môn lo lắng không sai, có thể được."

Trương Túc nghe vậy, trong lòng thả lỏng một chút: "Ta còn muốn hiện tại thử thăm dò phát một ít đồng sắt xuống dưới."

"Ta muốn giao lưu kinh tế."

Nhất Niệm nhẹ nhàng gõ bàn một cái, trầm ngâm nói: "Chưởng môn, ý của ngươi ta hiểu, nhưng vấn đề giao lưu kinh tế này, có lẽ có tính khả thi, cũng vô cùng hữu ích, nhưng hiện lại cho dù là người của Xích Hạ cộng thêm Hội huyện đều quá ít."

Trương Túc nhíu mày: "Ngươi nói cũng có đạo lý, nhưng ta nhớ mùa xuân lưu dân sẽ bôn ba khắp nơi."

Mùa xuân sẽ có rễ cỏ.

Không đúng, năm nay quá hạn, vậy có bao nhiêu rễ cỏ.

"Nhất Niệm, không bằng ngươi phái người ra ngoài."

"Trương Túc, Nhất Niệm đại nhân, Thôi Tiệp cầu kiến." Ngoài cửa có người bẩm báo.

Chân mày Nhất Niệm nhíu chặt, Thôi Tiệp?

Hắn tới làm gì.

Nhất Niệm: "Chưởng môn, ta sẽ đi gặp hắn."

Trương Túc gọi hắn lại: "Đợi đã, cho hắn vào."

Đối với Thôi Tiệp nàng có ấn tượng không tệ lắm, gặp một lần cũng không sao. Nàng không phát hiện ra đôi tay xuôi theo thân người của thiếu niên nắm thật chặt.

Thôi Tiệp, tên tiểu tử kia tốt nhất nên an phận một chút, đừng nói ra lời gì không nên nói.

Sau khi Thôi Tiệp đi vào bèn quỳ thẳng xuống đất, sắc mặt nghiêm túc nói ra chuyện của đội tàn binh kia.

Hắn nói rất đơn giản, cố gắng dùng số từ ít nhất tóm tắt nhiều nội dung nhất.

Trương Túc giật mình: "Nếu bổn tọa có thể tiếp nhận người nhà của những người đó thì sao."

Thôi Tiệp vô cùng kinh ngạc: "Chưởng môn?"

Trương Túc nhìn về phía Nhất Niệm: "Người ở Hội huyện bây giờ vẫn còn quá ít."

Nhất Niệm: "Nếu ở dọc đường có thể hấp dẫn những lưu dân khác..."

Trương Túc, Nhất Niệm: "Vậy thì đều mang về ah."

Thôi Tiệp: ???

Trước đây hắn cho rằng trắc trở trùng trùng, sao vừa khua môi múa mép, sự tình đã được giải quyết rồi.

Nhất Niệm liếc Thôi Tiệp đang ngây ngốc: "Ngươi tới Xích Hạ lâu như vậy, ăn nhiều lương thực như vậy, chuyện lần này do ngươi đứng ra đi."

Suy cho cùng cũng là thuộc hạ của mình, lại nói: "Hơn hai trăm người có đủ hay không?"

Trương Túc: "Cho hắn thêm một trăm người đi."

Thôi Tiệp cảm động lệ nóng lưng tròng: "Đủ rồi đủ rồi, tạ ơn Chưởng môn."

Những nghĩ nghĩ tới một vấn đề, hắn lắp bắp nói: "Chưởng môn, vậy vấn đề binh khí... lương thực, giải quyết như thế nào ạ."

Trương Túc nhìn về phía Nhất Niệm, Nhất Niệm: "Đến lúc đó các ngươi ghi danh trước, thiếu nợ binh khí lương thực. Bọn họ trở về, sau này làm việc từ từ trả."

Thôi Tiệp: "Thiếu... Thiếu nợ?"

Nhất Niệm híp mắt một cái: "Có vấn đề?"

"Không, không thành vấn đề." Đối lập với tên Triệu Chu lột da kia, Cửu Điện hạ đồng ý cho bọn họ thiếu nợ vũ khí đã là siêu cấp vô địch đại thiện nhân.

Điện hạ, chúng ta cũng là làm việc cho ngươi, thế nào còn phải thiếu nợ chứ.

Lần đầu tiên Thôi tiệp cảm thất, hiện tại trong lòng Điện hạ hắn thật sự không có địa vị.

Một chủ thượng không chịu tiêu tiền cho thuộc hạ không phải là một nam nhân tốt.

May mà Nhất Niệm không có đọc tâm thuật, nếu không nhất định sẽ đánh Thôi Tiệp lăn lộn đầy đất.

Tuy rằng Thôi Tiệp khinh bỉ vô cùng, nhưng tâm tình lại sáng rỡ trước nay chưa từng có.

Sau khi hắn ra khỏi ổ bảo, lão binh chờ đã lâu tiến lên hỏi: "Tướng quân, kết quả thế nào?"

Thôi Tiệp thu sắc mặt lại, vươn hai ngón tay: "Con đường thứ nhất, các ngươi đi rồi cũng đừng về nữa."

"Chuyện này, chuyện này..." Tuy rằng đã sớm có dự liệu, nhưng mấy ngày nay, bọn họ ở trong Xích Hạ chỉ cần chịu làm là có thể ăn no mặc ấm, thật sự là làm cho người ta có ý niệm dựa vào.

Cũng may còn có người thông minh: "Tướng quân, con đường thứ hai thì sao?"

Thôi Tiệp hất hất cằm, học Chưởng môn, gương mặt căng lên: "Con đường thứ hai nha, chính là các ngươi về đưa người nhà tới. Chưởng môn sẽ xuất binh khí và đồ ăn, nhưng không phải cấp miễn phí, trước thiếu, sau này làm việc trả lại."

"Thật vậy sao, Chưởng môn thật sự nói như vậy sao?"

"Chưởng môn thật sự là Bồ Tát sống cứu khổ cứu nạn, nàng lại bằng lòng cho chúng ta nợ binh khí và lương thực, Lần này ta về, không chỉ muốn đưa phụ mẫu thê nhi tới, còn có đại bá gia gia nãi nãi, Tam gia gia, Tứ cửu công của ta."

"Ngươi cũng tham quá đi, Chưởng môn sẽ không vui."

Thôi Tiệp trầm mặt xuống: "Không được bôi nhọ danh dự của Chưởng môn. Chưởng môn rộng lượng hơn các ngươi nghĩ nhiều, chỉ cần ngươi mang người về, ai cũng có thể mang về." Không đợi mọi người vui mừng không xiết, Thôi Tiệp chuyển ý, nói: "Nhưng mà, người ai mang đến người đó phụ trách, đến lúc đó xảy ra vấn đề gì, ta mặc kệ chuyện khác, ta chỉ tìm người phụ trách. Tình huống nghiêm trọng, đừng trách ta không lưu tình đá hắn ra ngoài."

Tâm tình vui mừng của mọi người bình phục lại một chút: "Tướng quân người yên tâm, ngươi tốt với chúng ta như vậy, chúng ta sẽ không để cho ngươi khó xử."

Thôi Tiệp: "Đi thôi, đến chỗ đăng kí cửa hàng đồ sắt."

Bên ngoài lò luyện có đặt một cửa hàng, bình thường ai dùng, đều phải đăng ký trước.

Hiệu suất làm việc của Thôi Tiệp rất nhanh, buổi sáng qua báo sự tình, buổi trưa đã có thể mang người xuất phát.

Nhưng vận chuyển lương thực chính là một vấn đề, Trương Túc phải dùng nhiều tiền mua ba con trâu, so ra, giá ngựa vẫn mắc hơn.

Trâu vừa xuất hiện, thật sự đưa tới tính oanh động trong Xích Hạ. Nếu nói ưu tiên hành đầu của trồng trọt là đồng ruộng, vậy thứ hai chính là nông cụ và trâu cày, ngay cả bản thân con người cũng phải xếp phía sau.

Một đám lão nhân vuốt ve trâu, nước mắt giàn giụa. Khiến cho trâu kêu lên, những người khác cũng không dám khóc nữa.

Ban đầu Thôi Tiệp nhìn thấy buồn cười, nhưng cười một lúc thì cười không nổi nữa, trong lòng vừa chua vừa chát.

Nhất Niệm chọn một trăm người trong đội hộ vệ, Tần Thu Nguyệt dựa vào tự tiến cử thành công được chọn. Trong lòng Triệu Tiểu Bảo vừa kích động lại vừa sợ.

Được rồi, cùng tâm tình với hắn còn có rất nhiều người.

Ăn cơm trưa xong, hơn ba trăm người họ bèn xuất phát, Thôi Tiệp tự phong bản thân là Tướng quân.

Nơi bọn họ muốn đi là một huyện thành của Liên Châu, Triệu Châu ở trong Liên Châu.

Nhưng những người Thôi Tiệp mang đi lần này, có rất nhiều người đều sinh sống ở Liên Châu, hơn nữa lần này bọn họ tới, chỉ vì mang người nhà của lão binh đi, không phải vì chiến đấu. Cho nên Thôi Tiệp sẽ không truyền tin tức với ca ca.

Trên đường đi, Tần Thu Nguyệt âm thầm ghi nhớ tuyến đường.

Hai ngày sau, bọn họ đến Thọ huyện.

Thôi Tiệp nói: "Mười người một đội, nhận người liền đi nhanh, đừng tham chút ít đồ vật kia, chờ trở về Xích Hạ, chỉ cần chịu làm, muốn cái gì mà không có."

"Vâng, Tướng quân."

...

Trong một căn nhà đất ở thôn trang đổ nát nào đó, một phụ nữ trung niên dùng sức nghiền rễ cỏ, sau đó rút rễ cho cho đứa bé ở bên cạnh ăn.

Đứa bé thoạt nhìn chỉ mới hai, ba tuổi, gầy đến không còn hình dáng. Đương lúc hắn cầm rễ cỏ nát vụn, gấp gắp ăn vài miếng, sau đó cố nén kích động muốn ăn tiếp, nhường miếng cuối cùng cho phụ nhân.

"Nương cũng ăn."

Phụ thân mặc váy áo dơ bẩn, đầy mảnh vá cười lắc đầu: "Thạch Đầu ăn đi, nương đã ăn rồi."

"Thật sao?" Đứa bé không tin lắm.

Phụ nhân dịu dàng sờ mặt nói: "Thật mà, Thạch Đầu mau ăn đi."

Đứa bé do dự một lát, cái bụng kêu ùng ục, nó thật sự không nhịn được, ăn hết rễ cỏ.

Phụ nhân chờ nó ăn xong, thì dỗ nói: "Thạch Đầu nhanh vào phòng ngủ đi. Ngủ không bị đói."

Đứa bé gật đầu, ngoan ngoãn vào phòng, bò lên giường giường gỗ.

Phụ nhân xác định nhi tử đã ngủ, mới từ trong giỏ rách nát lấy ra một vốc đất, bỏ vào trong miệng.

Đất quan âm (đất sét trắng) này là một thẩm thẩm trong thôn chỉ nàng, lúc mới đầu nàng còn nghi ngờ không ăn, đất quan âm không ăn cũng phải ăn.

Cha đứa bé bị phái đi đánh sơn tặc đã chết, công công bà bà (cha mẹ chồng) vốn dĩ còn chút sức lực, nghe được tin dữ không thở nổi, cũng chết theo.

Trong nhà bỗng chốc chỉ còn nàng và Thạch Đầu. Cũng không biết có phải là ảo giác của nàng hay không, nàng luôn cảm thấy mấy ngày gần đây bụng đau dữ dội, thường xuyên thở không nổi.

Quả nhiên đất quan âm kia không độ người như Quan Âm chân chính, cuối cùng vẫn muốn mạng người.

Nàng vô lực dựa vào tường, nước mắt tí tách rơi xuống, cuộc sống này phải trải qua thế nào đây.

Nàng chết rồi, Thạch Đầu sẽ thế nào đây.

Không bằng, mang theo Thạch Đầu cùng chết, xong hết mọi chuyện, Thạch Đầu cũng đỡ phải ở thế gian này chịu tội.

Trong tuyệt vọng, nàng đột nhiên nghe được âm thanh huyên náo. Nữ nhân vốn sắp hỏng mất lập tức cầm một hòn đá, cẩn thận nép sau cánh cửa.

Tôn Đại Ngưu vừa vào thôn đã vội vã chạy về nhà, vào tiểu viện quen thuộc, hốc mắt hắn lập tức đỏ lên, kêu theo bản năng: "Đa nương, Ngũ Nương, Thạch Đầu, ta về rồi."

Nữ nhân trốn ở sau cửa nghe được giọng nói quen thuộc, cả kinh ném hòn đá, mở cửa nhà, nam nhân đứng trong viện không phải trượng phu của nàng thì là ai?

"Đại Ngưu, Đại Ngưu ngươi còn sống sao, thật tốt quá." Nữ nhân kích động ôm lấy trượng phi, gào khóc, như muốn khóc khô tất cả uất ức cùng thống khổ.

"Đại Ngưu, ngươi đã đi đâu, sao bây giờ mới về."

"Không phải bọn họ đã nói ngươi diệt cướp bị gϊếŧ chết rồi sao."

Tôn Đại Ngưu thở dài một tiếng: "Ngũ Nương, ngươi đừng kêu, lần này ta về là đưa mọi người đi."

"Đa nương đâu, còn Thạch Đầu nữa."

Nữ nhân đột nhiên trầm mặc.

Trong lòng Tôn Đại Ngưu lộp bộp: "Ngũ Nương? Ngươi làm sao vậy, sao không nói gì."

Nước mắt mới dừng lại lại như vỡ đê: "Đa nương nghe nói ngươi chết, đau buồn quá độ liền, mất rồi."

Tôn Đại Ngưu cảm thấy choáng váng, lúc nắm tay lại, cảm nhận được binh khí trong tay, hắn tìm lý trí về: "Ta biết rồi, Thạch Đầu ở bên trong à, ta đi vào bế nó."

Chung quy là hắn ôm tâm lý may mắn, kết quả sau khi về nhà, tìm một vòng cũng tìm được nhi tử gầy trơ xương. Hắn bế nhi tử lên thì đi, lúc ra ngoài từ trong ngực lấy ra một cái bao bố: "Ngũ Nương, ngươi ăn trước chút gì lót bụng, sau đó đi theo ta."

Phụ nhân mở bao bố ra, vậy mà thấy gạo rang, bốc một nắm cho vào miệng rồi bọc bao bố lại thật kỹ. Sau đó đuổi theo bước chân của nam nhân.

Lúc này, nàng mới nhìn kỹ, phát hiện nam nhân nhà mình mặc y phục sạch sẽ gọn gàng, còn có vũ khí và hộ giáp, hơn nữa sắc mặt cũng khá hồng hào, bước chân có lức, nhìn đã biết là ăn no.

Ngũ Nương tiến lên nắm cánh tay của hắn: "Đại Ngưu, có thể mang theo Thất thẩm không, bà ấy giúp ta rất nhiều."

Thất thẩm còn thảm hơn nàng, chỉ có mình Thất thẩm sống sót. Đối phương từng giúp nàng, nàng cũng muốn báo đáp lại.

Tôn Đại Ngưu lập tức đồng ý, “Có thể, nhưng động tĩnh nhỏ một chút.”

Ngũ Nương vui vẻ ra mặt: “Ừm.”

Đợi đến lúc Đại Ngưu đến cửa thôn, mới phát hiện người dân còn sống trong thôn đều đến.

Hán tử cùng đi cười khổ nói: "Hương thân quê nhà, có thể giúp thì giúp một chút đi."

Vì thế hơn hai trăm binh lính, chia ra mấy thôn xung quanh, cứ như vậy dìu già dắt trẻ, từng tầng quan hệ gắn với nhau, còn có lưu dân nghe tin chạy tới, cuối cùng lúc Thôi Tiệp dẫn người về, kiểm kê phát hiện lại có hơn một ngàn ba trăm người.

Chính là, cho Chưởng môn và Điện hạ một kinh hỉ?!
« Chương TrướcChương Tiếp »