Edit: Trúc Điện chủ
Xích Hạ.
Trương Túc đứng trên sườn núi, nhìn xa xăm về phía xa, trên mặt là lo âu khó nén.
“Đều đã mấy ngày rồi, sao còn chưa về chứ.”
Ngay vào lúc nàng đã do dự có nên phái người đi hỏi thăm không, thì từ phía xa trống trải rốt cuộc cũng hiện ra bóng người.
Mắt Trương Túc tinh, liếc mắt một cái lập tức nhìn được người dẫn đầu kia là Nhất Niệm. Thân thể căng thẳng của nàng trong nháy mắt được thả lỏng, khí thế quanh thân cũng theo đó tản ra.
Hộ vệ tuần tra quanh đó lập tức tiến lên đón: “Nhất Niệm đại nhân.”
Nhất Niệm đen mặt: “Ai cho phép các ngươi rời khỏi vị trí, quay về.”
Mấy hộ vệ bị mắng lập tức chạy trở về.
Người làm việc nặng và nữ nhân đi theo phía sau lập tức rụt cổ lại, tiểu thiếu niên kia nghiêm quá đi mất, vừa thấy đã biết không dễ đối phó rồi.
Nhất Niệm mang theo người đi vào cửa lãnh địa, phía trước đột nhiên xuất hiện một trận mây mù lượn lờ, một màu đỏ rực rơi vào trong mắt mọi người.
Trương Túc mặc trường bào màu đỏ viền vàng, trên trường bào thêu mảng lớn nhật nguyệt hải triều và tường vân giáng xuống.
Hoa lệ, cao quý, nhưng so với áo gấm tiên hạc xuất trần lúc ẩn lúc hiện, thì một thân trường bào màu đỏ này có khí tức khói lửa nhân gian hơn.
Nàng là bảo vật quý giá nhưng lại giống như không hề cao không thể với tới như vậy.
Ta càng có thể tới gần nàng thêm một chút. Nhất Niệm rũ mắt xuống che dấu vui mừng trong mắt mình.
Được rồi, đây chỉ là suy nghĩ của một mình Nhất Niệm thôi.
Dừng ở trong mắt người khác, chỉ cảm thấy Chưởng môn càng có thêm khí thế, ngay cả thân ảnh của nàng cũng không dám nhìn nhiều một cái, rối rít cúi đầy quỳ đầy đất.
“Cung nghênh Chưởng môn.”
Người mà Nhất Niệm mang về từ Đả Hổ trại đã bao giờ được nhìn thấy cảnh tượng thần kỳ như vậy, đầu gối mềm nhũn cũng quỳ đầy đất theo, trong miệng hô to: Tiên nhân hạ phàm.
Trương Túc ngoảnh mặt làm ngơ với tất cả những thứ này, trong mắt cũng chỉ có mình Nhất Niệm, giáp trụ trên người thiếu niên vẫn còn nguyên, ngay cả tóc cũng chỉnh tề.
Trước đây Nhất Niệm cũng học theo Trương Túc cắt ngắn tóc, cuối cùng tóc Trương Túc dài ra rồi, mà đầu tóc thiếu niên vẫn là dáng vẻ không dài không ngắn.
Cho nên Trương Túc lại mua một lọ thuốc mọc tóc cho Nhất Niệm, bây giờ Nhất Niệm cũng có một đầu tóc đen nhánh xinh đẹp rồi.
Khoan đã, thời khắc quan trọng như vậy, sao nàng lại nghĩ đến tóc tai chứ.
Trong nháy mắt Trương Túc gạt hết những suy nghĩ khác ra khỏi đầu, bước nhanh đến, Nhất Niệm còn nhanh hơn cả nàng, khi khoảng cách của hai người đã kéo gần, thiếu niên ôm quyền: “Chưởng môn, Nhất Niệm may mắn đã không làm nhục mệnh.”
Trương Túc nhìn thiếu niên mang về người và các loại chiến lợi phẩm, còn cả những hộ vệ khí thế đã thay đổi, lại nhìn về phía thiếu niên khuôn mặt lạnh lùng, trong lòng run lên, tự nhiên sinh ra xúc động muốn ôm Nhất Niệm.
Được rồi, suy nghĩ vô căn cứ này nàng nhịn được.
Trương Túc cố giả vờ làm ra dáng vẻ lạnh nhạt: “Ừ, ngươi làm không tồi.”
Trong lòng các hộ vệ phía sau Nhất Niệm hít hà: Nhất Niệm đại nhân làm được lợi hại như vậy, thế mà trong mắt Chưởng môn chỉ là không tồi thôi sao.
Quả nhiên Chưởng môn chính là Chưởng môn.
Nhưng mọi người nhanh chóng nghĩ lại, Chưởng môn là ai cơ chứ, lần này còn cố ý ra đây đón bọn họ, ngẫm lại đều cảm thấy thật kiêu ngạo nha, tuy rằng đây là dính ánh sáng của Nhất Niệm đại nhân ~~
Nhất Niệm biết rõ Chưởng môn làm như vậy mới là tốt nhất. Nhưng mà thấy dáng vẻ lãnh đạm như vậy của đối phương, trong lòng hắn vẫn có chút mất mát không nói lên lời.
Hắn đè cảm xúc phức tạp trong lòng xuống, đi theo Chưởng môn vào trong lãnh địa.
Chiến lợi phẩm đặt ở trung tâm lãnh địa, lần này một trăm người đi diệt phỉ đều được khen thưởng.
Nhất Niệm hỏi bọn họ: “Các ngươi muốn tài vật hay là ruộng đất?”
Ánh mắt mấy người Tần Thu Nguyệt sáng lên, gần như trăm miệng một lời: “Ruộng đất!!!”
Nhưng cũng có lác đác vài người nói: “Nhất Niệm đại nhân, chúng tôi muốn tài vật.”
Không câu nệ là vàng bạc hay là lương thực thịt khô.
“Được.” Nhất Niệm để mấy người đọc sách Nguyễn Dã làm đăng ký.
Nếu đến đoạn này là vui sướиɠ của đội hộ vệ, như vậy tiếp theo Nhất Niệm tuyên bố hôm nay sẽ lấy ra đồ ăn lấy về từ sơn trại, để cho bọn họ ăn uống thống khoái, chính là một đám người cuồng hoan.
Nhất Niệm nhìn đám người vui mừng khôn xiết, ngay cả vài người bị thương, dưới sự nâng đỡ của đồng đội mà cao hứng hò hét lớn tiếng.
Đúng vậy, sau chiến đấu chính là tận tình ăn uống cuồng hoan, để cho mọi người đắm chìm, để cho mọi người chờ mong.
Chờ đến lần chiến đấu tiếp theo, ấn tượng của mọi người sẽ không chỉ là máu tươi và chết chóc nữa.
Trương Điềm Điềm đi theo Trịnh Hương Lan, yên lặng nắm chặt bàn tay nhỏ bé. Nàng trừng mắt nhìn thiếu niên quang mang vạn trượng giữa sân, trong mắt đã toát ra lửa, một ngày nào đó, phần vinh quang này cũng sẽ thuộc về nàng.
Tề sư gia trốn trong đám người, vừa giận vừa sợ, đám điêu dân này quả thực quá to gan lớn mật rồi.
Còn cả thiếu nữ mặc đồ đỏ kia nữa, giả thần giả quỷ, dân thường hèn mọn cũng dám mặc áo gấm đỏ, không biết sống chết.
Chờ xem, chờ hắn truyền tin về, đại quân đánh úp lại, điêu dân nơi này một tên cũng chạy không thoát.
Lúc Tề sư gia đang thầm chửi rủa trong lòng thì thấy tiểu sát thần đứng đầu đi lại đây, hắn lập tức cuộn tròn người lại.
Đầu tóc bù xù che mặt hắn lại. Lúc ấy Đả Hổ trại bị vây công, hắn ta nhanh chóng quyết định lẫn vào đám người làm việc nặng.
Võ Lão Tứ chết đi, hắn chính là một cái chiến lợi phẩm tầm thường.
Võ Lão Tứ không chết, vậy càng tốt, hắn vẫn ngồi vị trí khách. Nên nói không hổ là người hàng năm lăn lộn ở quan phủ, phần tư lợi này hắn phải đoạt trạng nguyên.
Nhất Niệm nói với nữ nhân và người làm việc nặng được cứu về: “Là Chưởng môn phái ta cứu các ngươi, từ nay về sau, các ngươi chỉ cần trung thành với Chưởng môn, thành thật làm việc, bảo đảm các ngươi sẽ được ăn no mặc ấm, nếu các ngươi chịu khó làm việc, về sau còn có thể được phân đất.”
Đám người vốn chết lặng, lập tức giống như có linh hồn: “Ngài nói thật đấy chứ?”
“Đương nhiên.” Nhất Niệm miễn cưỡng nở một nụ cười, ôn hòa nói: “Nếu các ngươi vào Xích Hạ thì chính là một phần của Xích Hạ, chờ lát nữa chia đồ ăn sẽ cho các ngươi một phần.”
Đám người lặng im một chút rồi sau đó có người nói: “Chúng ta không phải là nô ɭệ à?”
Nhất Niệm lắc đầu, nhưng hắn nhanh chóng làm mặt lạnh: “Quy củ ở Xích Hạ nghiêm khắc, nếu ngươi an phận thủ thường thì tất nhiên sẽ tốt, nếu ăn cây táo rào cây sung, cũng đừng trách ta xuống đao không lưu tình. Xích Hạ không phải chưa từng có phản đồ, bọn chúng cũng không phải nhóm người thứ nhất chết đi, cũng không phải một nhóm cuối cùng.”
Nhất Niệm nói xong, ánh mắt sắc bén nhìn quét qua một vòng, toàn thân Tề sư gia run run, những ý nghĩ dơ bẩn trong lòng lập tức biến mất sạch sẽ.
Khác với Tề sư gia trong lòng có quỷ, những người khác sau khi hiểu rõ ý tứ trong lời nói của Nhất Niệm, lập tức quỳ xuống: “Đa tạ ân nhân thu lưu, cảm ơn ngài, cảm ơn Chưởng môn, chúng ta nhất định sẽ nghe lời.”
Nhất Niệm cong cong môi xoay người rời đi.
Người nhiều sức lớn, khói bếp rất nhanh bay khắp lãnh địa, mùi đồ ăn cũng truyền đi.
Nhân lúc này, Nguyễn Dã dẫn người đi làm công tác đăng ký.
Lúc đến phiên Tề sư gia, hắn ấp úng hồi lâu mới nói ra một cái quê quán mơ hồ.
Nguyễn Dã nhíu mày, cảm giác người này có chút là lạ, nhưng người khác gọi hắn một tiếng nên Nguyễn Dã đã bị dời đi lực chú ý trên đường.
Lúc đồ ăn chín, Trương Túc thu được một xấp tin tức đăng ký quê quán.
Lần này cứu về được 213 người, nữ nhân có 129 người.
Trương Túc có chút tiếc nuối, nàng không đi theo gϊếŧ sơn phỉ nên những điểm công đức đó không được tính cho nàng.
“Sao lại không?” Hệ thống đột nhiên lên tiếng: “Ký chủ là Chưởng môn, những người khác đều nghe lệnh của ngươi, là ký chủ thúc đẩy chuyện này, số điểm công đức này ký chủ cũng được hưởng.”
Trương Túc không nghĩ tới còn có niềm vui ngoài ý muốn này, cuối cùng nàng hứng thú đi xem giao diện của chính mình.
Vậy mà điểm công đức tăng lên gần mười ngàn.
Trương Túc: Ewwww…
“Hệ thống ca, ta cảm thấy ngươi hẳn nên cho ta một lý do.”
Tuy rằng tăng nhiều thì rất vui, nhưng mà trong lòng nàng không yên tâm cho lắm.
Hệ thống lời ít mà ý nhiều: “Ký chủ phái người diệt sơn phỉ là gián tiếp cứu vớt rất nhiều người.”
Trương Túc: !!!
Tâm tình của nàng thật sự tốt hơn rồi nha, còn có thể như vậy.
Nhưng rất nhanh nàng nghĩ lại lời hệ thống cũng ra chút đạo lý nha.
Nếu tính một ác nhân mất nhân tính là 1 điểm, như vậy hai ác nhân mất nhân tính chắc chắn lớn hơn 2 điểm nhiều.
Giống như vậy, một đám ác nhân mất nhân tính thì sẽ vượt ra khỏi điểm dự tính nhiều.
Trương Túc đạt được số điểm công đức lớn, trong lòng ngứa ngáy vì thế mua một vò rượu gạo rồi gọi Nhất Niệm đến.
“Cho ngươi này.” Loại chúc mừng náo nhiệt như này sao có thể không có rượu trợ hứng được chứ. Nhưng mà Nhất Niệm còn nhỏ, rượu trắng quá mạnh, vẫn là rượu gạo tốt hơn.
Mũi Nhất Niệm ngửi được mùi rượu, hắn đưa mắt nhìn cái bình, sắc mặt vẫn luôn căng thẳng lập tức hòa hoãn lại.
Hóa ra hắn vẫn có thêm khen thưởng nha.
Hắn cầm hai cái chén, rót đầy cho Trương Túc trước, rồi tự rót cho mình một chén, phần còn thừa cho người của đội hộ vệ.
Về phần chia như thế nào thì không liên quan đến hắn.
Tần Thu Nguyệt nhanh tay lẹ mắt, đoạt được nửa chén rượu gạo, nàng bưng đến trước mặt trượng phu, cười khanh khách nói: “Lão Nguyễn, đây là tiên tửu, ngươi uống vào thân thể sẽ tốt hơn đấy.”
Nguyễn Dã nhấp một ngụm nhỏ, sau đó đẩy trở về cho thê tử: “Ta uống rồi, phần còn lại nàng uống đi.”
Sợ thê tử từ chối, hắn lại nói: “Ngươi uống vào thân thể khỏe mạnh, ta cũng vui vẻ.”
Tần Thu Nguyệt cười ngây ngốc, nhân lúc không ai chú ý, trộm sờ soạng khuôn mặt trượng phu một chút.
Trong đám người, Uyển Nương đang bê bát cháo, cháo nấu rất đặc, hoàn toàn không phải trong đến chiếu ra bóng người như ở sơn trại. Phía trên còn có chút đồ ăn, ở trên mặt cháo để lại vết dầu bóng loáng.
Nàng quý trọng ăn một miếng, mùi mỡ heo làm nàng cảm thấy dư vị bất tận.
Bên cạnh lại truyền đến tiếng khóc, một nam nhân gầy như thân cây sậy vừa ăn vừa khóc.
Uyển Nương không biết tại sao lại nhớ hắn, đối phương còn có một ca ca, là bị chết đói, bởi vì ca ca nhường chút đồ ăn còn lại cho đệ đệ.
Thật ra nàng cũng có một đệ đệ, nhưng đệ đệ nàng đã xúi giục cha mẹ bán nàng đi. Cho nên sau này nàng có tiền cũng không muốn quay về giúp bọn họ một phen.
Nhớ tới quá khứ, tâm tình vui vẻ vì được ăn đồ mặn của Uyển Nương cũng phai nhạt. Nhưng những người khác lại càng thêm cuồng nhiệt.
Nhất là khi Trương Túc lấy ra hai cái trống, một cái chiêng, vào lúc để người đi gõ trợ hứng thì không khí của bữa tiệc chúc mừng đã lên đến đỉnh điểm.