Edit: Trúc Điện chủ
“Các huynh đệ, đây là lương thực bổn vương tìm được trong thành, các ngươi đều là người có công, cứ mặc sức ăn lương thực, ăn uống no đủ, nữ nhân trong thành tha hồ chơi.”
“Ngô Vương, Ngô Vương…”
“Ngô Vương muôn năm muôn năm vạn vạn tuế!!”
Nam nhân đứng trên đài cao nhìn đám người ủng hộ hắn ở dưới, rồi sau đó ngửa đầu nhìn trời xanh, nở nụ cười đầy đắc ý.
Thiên tai này là tai họa đối với người khác, mà với hắn đó là kỳ ngộ to lớn, qua hơn một năm, hắn đã tập kết được hơn ba mươi ngàn người.
Đương nhiên nhân số vốn hơn xa ba mươi ngàn, nhân số nguyên bản rất nhiều, có lẽ là bảy tám mươi ngàn, có lẽ là gần một trăm ngàn, cũng có lẽ nhiều hơn nữa.
Những người đó có người già, có trẻ nhỏ, có phụ nhân gầy yếu, còn cả người tàn tật.
Bọn họ đều là gánh nặng.
Cho nên Ngô Cao để những người này làm con mồi, làm pháo hôi, tóm lại là lấy đủ loại lý do làm cho bọn họ có một lý do quang minh chính đại đi tìm chết.
Những gánh nặng này dùng thi cốt trải cho các dũng sĩ của hắn một đường lên trời. Hiện tại ba mươi ngàn người đi theo bên người hắn gần như đều là trai tráng khỏe mạnh.
Nhưng mà ba mươi ngàn người này há mồm muốn ăn cơm, hắn không có lương thực không có tiền thì phải làm sao bây giờ?
Cho nên vẫn luôn đánh tiếp!
Hắn chưa từng đọc qua một quyển sách nào, nhưng lại không thầy dạy cũng hiểu được đạo dùng binh “Lấy chiến dưỡng chiến”.
Nếu có một ngày hắn dừng lại, như vậy chỉ có hai loại khả năng, hoặc là hắn đã chết, hoặc là hắn bước lên ngôi vị Hoàng đế.
Ngô Cao nhìn đám tùy tùng tráng niên cuồng nhiệt phía dưới, kiêu ngạo hếch cằm lên, hắn là người mang thiên mệnh, chú định sẽ là người bước lên vị trí vương giả kia.
Hổ ca một miếng cắn đứt một miếng thịt chân giò, nhai hai miếng, nhưng vẫn cứ cảm thấy còn kém chút hương vị.
Tùy tùng bên người hắn thấy thế, thần thần bí bí tiến đến bên cạnh hắn nói: “Hổ ca, huynh ăn tạm đi, chờ ăn no mới có sức mà phát tiết chứ, tiểu nhân vừa nhìn thấy một thiếu nữ mười ba tuổi đấy, lớn lên vừa non mềm vừa xinh đẹp, da trắng bóc, đoán chừng là xuất thân quan gia đó.”
Hổ ca ngừng động tác gặm móng giò.
Tên tùy tùng tiếp tục nói: “Những tên làm quan kia không coi chúng ta là người, tất nhiên chúng ta cũng không cần cung phụng bọn chúng. Từ xưa đến nay, đạo lý chính là cha thiếu nợ thì con phải trả đúng không nào.”
Hổ ca cười ha hả: “Hay, hay cho một câu cha thiếu nợ thì con phải trả.”
Hắn không ăn móng giò nữa mà ném cho tên tùy tùng ăn. Rồi xách bình rượu bên cạnh lên uống từng ngụm từng ngụm rượu.
Hắn ta là thủ hạ đắc lực của Ngô Cao, người khác đi theo Ngô vương có thể ăn uống no đủ, mà hắn đã có thể ăn miếng thịt to uống ngụm rượu lớn rồi.
Những tên nghiệp quan đáng chết đó, rõ ràng nạn hạn hán đã phát sinh một thời gian dài rồi, bao nhiêu người chết vì đói, bọn chúng còn lấy lương thực trân quý ra mà ủ rượu. Quả thực là đáng chết.
Ngô vương lãnh đạo bọn họ gϊếŧ gian thương cẩu quan, chính là đang thay trời hành đạo.
Nam nhân nghĩ như vậy nhưng động tác uống rượu lại không dừng lại chút nào, thậm chí bởi vì uống quá nhanh mà rượu một đường theo cằm rơi xuống mặt đất nứt nẻ biến mất vô tung.
Ánh mắt tên tùy tùng vô cùng thèm thuồng, hắn yên lặng nuốt nước bọt, nhưng hắn biết là Hổ ca sẽ không chia rượu cho hắn uống. Có móng giò ăn là không tồi rồi.
Mười lăm phút sau, tên tùy tùng cúi đầu khom lưng dẫn đường ở phía trước: “Hổ ca, Hổ ca, chính là chỗ này, tiểu nhân ở chỗ này nhìn thấy được nữ quan gia kia.”
Hổ ca uống rượu uống đến hai ba phần say, hất hất đầu, nhìn về phía đám người, kết quả chỉ nhìn được toàn đỉnh đầu, bên tai đều là âm thanh khóc sướt mướt, phiền muốn chết.
“Đều câm mồm cho lão tử.”
Âm thanh một đám người hơi dừng lại, sau đó lại nhỏ giọng khóc.
Đôi mắt nam nhân lập tức biến thành đỏ đậm, hắn túm một phụ nhân gần đó lên, ném một cái tát qua, phụ nhân bị đánh đến ngốc luôn quên cả khóc.
Tên nam nhân lại bị vẻ dại ra của phụ nhân lấy lòng, trở tay tát cái nữa: “Không phải thích khóc à, khóc đi, khóc đi, lão tử cho ngươi khóc.”
Tiếng bạt tai nặng nề không ngừng vang lên trong một khắc, khuôn mặt phụ nhân hoàn toàn sưng đến mức không thể nhìn, tất cả trên mặt đều là máu.
“Mẹ nó, đúng là thứ đồ chơi ghê tởm.” Tên nam nhân không ngừng chán ghét, một chân đá người ra ngoài, phụ nhân bị đá đập vào tường, lập tức tắc thở.
Những người khác sợ tới mức thở mạnh cũng không dám, rõ ràng đang là ban ngày, mà mọi người đều cảm thấy lạnh sống lưng.
Nam nhân chống nạnh: “Tất cả mọi người đều ngẩng đầu lên cho lão tử.”
Tên tùy tùng hô lên: “Nhanh lên, nếu chọc giận Hổ ca, ta bó các ngươi lại rồi thiêu chết luôn.”
Tên tùy tùng hò hét rất hung dữ, không phát hiện sắc mặt nam nhân phía sau đã thay đổi, vô cùng hưng phấn.
Các nữ nhân bị dọa sợ chết khϊếp, không thể không ngẩng đầu.
“Hổ ca, đã tìm được nữ quan gia kia.” Tên tùy tùng đi vào đám người, xách thiếu nữ ra như xách con gà con.
Thiếu nữ khóc đỏ mắt, lại không dám phát ra chút âm thanh nào, chỉ có thể không tiếng động rơi lệ. Nàng ra sức lắc đầu, hy vọng nam nhân trước mặt có thể thả cho nàng một con ngựa.
Hổ ca giơ tay vuốt mặt nàng, trong lòng không ngừng cảm khái: Thật là da thịt non mịn nha, vô cùng mỡ màng.
“Mang đi.”
“Khoan đã.” Lại có một nhóm người đi qua đây, thân hình đối phương xấp xỉ với Hổ ca.
Hổ ca híp mắt: “Mã Thập Tam, người làm gì, muốn cướp chén thịt của ta à?”
Mã Thập Tam hơi nghiêng đầu không nói chuyện, chỉ dùng một loại ánh mắt khinh miệt nhìn Hổ ca từ đầu đến chân.
“Ngô vương nói, nếu muốn đồ vật gì thì chính mình đi cướp lấy, cướp được thì là của mình rồi.”
Hổ ca: “À.”
Mã Thập Tam không có tí e sợ Hổ ca nào cả, cho rằng hắn mang người đến để trang trí à?
Hổ ca xách lấy thiếu nữ từ trong tay tùy tùng.
Vẻ mặt Mã Thập Tam càng đắc ý hơn. Nhưng mà dần dần, vẻ đắc ý lập tức cứng ở trên mặt.
Sắc mặt thiếu nữ nghẹn thở đến đỏ bừng, tròng mắt lồi ra, nghe được một tiếng “Răng rắc” vang lên, thân thể thiếu nữ lập tức mềm nhũn, một đôi mặt mở to lại không còn hơi thở.
Hổ ca ném người xuống đất: “Ngươi muốn như vậy thì cho ngươi.”
“Ngươi…”
Hổ ca đã dẫn người đi luôn.
Tên tùy tùng có chút sợ: “Hổ ca, Mã Thập Tam sẽ không cáo trạng với Ngô vương chứ.”
Hổ ca: “Sợ cái gì. Một nữ nhân mà thôi. Bây giờ Ngô vương vẫn còn phải nể chúng ta.”
Ngày mai, bọn họ phải đi tấn công huyện thành tiếp theo rồi.
Bóng đêm lùi đi, mặt trời dâng lên. Đối với vài người mà nói là hy vọng, đối với vài người thì lại là tuyệt vọng.
Theo mặt trời lên chính ngọ, dưới ánh mặt trời, máu tươi nhanh chóng khô cạn với tốc độ nhanh nhất, chỉ còn thi thể trong mặt đất cùng đàn quạ đen vỗ cánh kêu quạc quạc, biểu hiện nơi đây đã xảy ra thảm án gì.
…
Có người cưỡi khoái mã, đưa cấp báo, đường đất hoang tiến vào hoàng thành chỉ vì bản tấu được đến thẳng tay thiên gia.
“Báo, xx quận xx huyện thất thủ.”
“Báo, xx quận xx huyện xx thôn có phản quân khởi nghĩa.”
“Báo, xx quận xx huyện…”
“Báo…”
Sứ giả báo tin vẻ mặt nghiêm túc đến cực điểm, mồm miệng liên tục mà rõ ràng nói hết, chỉ chờ mệnh lệnh của Hoàng thượng.
“Ngáp~~a~~” Hoàng đế buồn bã ỉu xìu ngáp một cái, nhìn sứ giả sắc mặt không kiên nhẫn: “Trẫm còn tưởng rằng là chuyện gì chứ, còn không phải là có người tạo phản à, trẫm phái người đi trấn áp là được.”
Sứ giả vội la lên: “Hoàng thượng, nhiều huyện thành đã bị thất thủ rồi.”
“Được rồi, được rồi, đừng có chuyện bé như hạt vừng hạt đậu cũng thổi phồng lên rồi báo lên trên. Các ngươi tự xử lý là được rồi, đừng phiền đến trẫm.”
“Đúng đó đúng đó, Hoàng thượng, thần thϊếp mới học xong một điệu múa, thần thϊếp múa cho ngài xem nha.” Cung phi ăn mặc như nữ tử thanh lâu làm trò khanh khanh ta ta cùng Hoàng thượng trước mặt sứ giả.
Sứ giả cúi đầu, chỉ cảm thấy khó coi.
Trong lòng hắn tràn ngập bi thương, nghe ý của Hoàng thượng, là muốn hoàn toàn mặc kệ việc này rồi, để cho bọn họ tự đi xử lý.
Chuyện đại sự lớn như vậy, mấy tiểu lâu la như bọn họ xử lý như thế nào được chứ.
Ngay khi sứ giả đang ảm đạm rơi lệ, bên tai đột nhiên bùng nổ một tiếng gào thét.
“Con tiện nhân ngươi, ban ngày ban mặt cũng dám câu dẫn Hoàng thượng, quả thực không biết liêm sỉ.”
Một phụ nhân mặc cung trang mặt mày lạnh lùng, chỉ vào nữ tử trong ngực Hoàng thượng nói: “Người đâu, lột sạch quần áo của tiện nhân kia rồi ném vào bách thú viên cho bổn cung.”
Nữ tử sợ hãi, nắm chặt cánh tay Hoàng thượng không thả cầu xin: “Hoàng thượng, cứu… Cứu thần thϊếp, Hoàng thượng, Hoàng thượng, thần thϊếp còn chưa cho ngài xem tài múa mà, Hoàng thượng.”
Hoàng thượng nhìn phụ nhân mặc cung trang, lấy lòng cười nói: “Quý Phi, Lạc Thường Tại tại vừa mới tiến cung còn chưa biết lễ nghĩa, nàng tạm tha cho nàng ấy lần này đi.”
Hoàng thượng đẩy nhẹ nữ tử trong l*иg ngực mình một cái: “Còn không đi bồi tội với Quý Phi, xin Quý Phi nương nương tha tội.”
Lạc Thường Tại không tình nguyện đi đến trước mặt Quý Phi, hành lễ: “Thần thϊếp biết sai rồi, xin Quý Phi nương nương thứ tội.”
“Ngươi thì tính là cái thứ gì, chỉ bằng ngươi mà cũng xứng tự xưng là thần thϊếp.” Quý Phi giận dữ nói: “Còn không lột xiêm y của nàng ta rồi quăng ra ngoài.”
Lời Quý Phi vừa dứt, lập tức có mấy thái giám khỏe mạnh chui ra, trong nháy mắt lột sạch quần áo Lạc Thường Tại.
“Á á á á á á á…” Trong điện là tiếng thét chói tai thảm thiết của nữ tử.
Sứ giả quỳ trên mặt đất, hận không thể tìm được cái lỗ trên mặt đất mà chui vào.
Quý Phi, Lữ Quý Phi!
Quả nhiên giống như lời đồn đại bên ngoài, kiêu ngạo ương ngạnh, ác độc đến cực điểm.
Lạc Thường Tại đang ra sức che lấy thân thể mình, khóc lóc cầu xin Hoàng thượng: “Hoàng thượng, cứu thần thϊếp, Hoàng thượng, Hoàng thượng.”
Lữ Quý Phi thờ ơ nói: “Ồn chết đi được.”
Lạc Thường Tại lập tức bị bịt miệng rồi kéo đi ra ngoài.
Hoàng thượng muốn nói lại thôi, Lữ Quý Phi tiến lên trấn an: “Hoàng thượng thích mỹ nhân, thần thϊếp sẽ tìm cho ngài mấy đứa ngoan ngoãn nghe lời, Lạc Thường Tại không an phận như vậy, Hoàng thượng vẫn không nên thương nhớ nữa.”
Sau khi Hoàng thượng nghe xong, suy nghĩ một lúc, quả nhiên không đề cập đến Lạc Thường Tại nữa.
“Quý Phi, vẫn là nàng tốt với trẫm nhất.”
Lữ Quý Phi: “Hoàng thượng là ông trời của thần thϊếp, thần thϊếp không đối tốt với ngài thì còn đối tốt với ai nữa chứ.”
Hai người trình diễn một màn phu thê tình thầm.
Sứ giả: …
Lại qua mười lăm phút, rốt cuộc Quý Phi nhìn đến trên mặt đất vẫn còn một người đang quỳ.
“Chuyện gì vậy?”
Sứ giả: …
Hoàng thượng cầm một ly trà lên ném vào người sứ giả: “Quý Phi hỏi thì ngươi nói đi, câm à.”
Trên trán sứ giả ứa mồ hôi, lại nói lại một lần lời nói lúc trước. Sứ giả vốn tưởng rằng sẽ không được trả lời lại cái gì, không ngờ Lữ Quý Phi lại nói: “Thần thϊếp nghe nói huynh đệ Thôi gia văn võ song toàn, dũng mãnh hơn người, để cho bọn họ đi bình loạn đi.”
Hoàng thượng nhíu mày: “Huynh đệ Thôi gia vẫn là hai tiểu tử chưa mọc lông, có đi được không?”
Lữ Quý Phi yêu kiều cười: “Hai tiểu tử chưa mọc lông kia dĩ nhiên là không được việc, thế để Triệu Chu cũng đi theo đi thôi.”
Sứ giả đờ người, gần như hoài nghi bản thân nghe lầm.
Lữ Quý Phi giống như sợ hắn không nghe rõ, lại nói với Hoàng thượng: “Để Triệu Chu làm chủ soái đi, hai tiểu tử Thôi gia kia nghe Triệu Chu chỉ huy.”
Hiện tại sứ giả cũng chẳng rảnh mà lo cho sự bi thương của bản thân mình nữa, hắn hung hăng mà đổ mồ hôi cho Thôi gia.
Độc, thật sự quá độc.
Con trai của Thôi gia đều là những chàng trai tốt có thể lên chiến trường gϊếŧ địch, nhưng mà Lữ Quý Phi lại để cho bọn họ nghe theo tên Triệu Chu bao cỏ lòng dạ hẹp hòi ghen ghét hiền tài kia.
Đến lúc đó, thắng thì là công lao của Triệu Chu, thua cũng có thể đẩy nhị thập ngũ[1]. Ai bảo Thôi gia nhà ngươi thanh thế lớn, am hiểu đánh giặc, sao có thể thua được chứ, chắc chắn nguyên nhân là do Thôi gia các ngươi.
[1] Đẩy nhị thập ngũ: Ý nói là đẩy trách nhiệm, trốn tránh trách nhiệm cho người khác.
Rốt cuộc sứ giả rời khỏi Hoàng cung như thế nào, bản thân hắn cũng không biết nữa, chân trước hắn vừa rời đi, sau lưng lập tức có thái giám giơ thánh chỉ vênh váo tự đắc đi Thôi gia.
“Đây là thiên đại long ân, Thôi đại nhân còn không để cho hai nhi tử của ngươi tạ chỉ.”
Thôi phụ một khuôn mặt xanh trắng, trắng đen, đen đỏ, một lúc lâu sau mới bắt nhi tử tiếp thánh chỉ.