Chương 58

Bạch Thanh đưa tay chạm vào cái bàn, trong lòng có hoài nghi, càng cảm thấy sờ lên cái bàn này cũng không giống gỗ.

Bạch Thanh nói: "Đây là làm bằng giấy phải không?"

Người giấy: "...”

Bạch Thanh: "Bây giờ lại giả bộ vất vả, đã không còn kịp rồi.”

Người giấy: "...”

Bạch Thanh xuyên qua người giấy, sờ hoa trong đình viện, cào một nắm đất, dùng móng tay cạo trên vách tường.

Đám người giấy vẫn dùng ánh mắt vẽ bằng mực đen nhìn chăm chú vào cô, có mấy người giấy lúc cô xông tới là ngồi xổm, bây giờ vẫn còn ngồi xổm, ngẩng đầu nhìn cô.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, cái loại cảm giác kinh khủng "Trên trăm thứ quỷ đang cùng nhìn chằm chằm cô" do bọn người giấy gian nan tạo ra đã sớm biến mất, lại có người đi vào, cũng sẽ chỉ cảm thấy một màn này không hiểu sao có chút buồn cười.

Bạch Thanh nói thầm: "Người ta sẽ vĩnh viễn không biết quỷ vì muốn dọa người mà cố gắng biết bao nhiêu ở sau lưng họ.”

Người giấy: "...”

Vài phút sau, đồ vật có thể đυ.ng vào Bạch Thanh đều sờ qua. Cô hỏi: "Những thứ này đều làm bằng giấy đúng không? Ngay cả tòa nhà cũng làm bằng giấy.”

Đám người giấy: "...”

Đám người giấy đồng loạt dời ánh mắt, giống như không có nghe được lời của cô, tự mình tiếp tục làm việc.

Bạch Thanh lại không cần bọn họ trả lời, biểu hiện của đám người giấy như bị vạch trần bí mật lớn, đã nói rõ tất cả.

Hơn nữa lời cô vừa nói ra khỏi miệng, giống như có một tấm lụa mỏng bịt kín mắt bị gỡ xuống. Tất cả những gì cô nhìn thấy đều lộ ra hình dáng, trong bồn hoa không phải là bùn đất, mà là giấy vụn màu nâu, ngay cả bồn hoa cũng không phải đá, mà là giấy ráp. Trong tờ giấy mỏng manh, khung xương nan lộ ra rõ ràng.

Bạch Thanh xuyên qua sân viện, đi vào nội viện. Trên đường không gặp người giấy, bọn họ lúc này đều bận rộn ở sân viện và phòng bếp, còn có một nhóm đang đưa dâu.

Cuối hành lang chính là hỉ phòng, Bạch Thanh chọn ngẫu nhiên một căn đẩy cửa đi vào.

Hả?

Trên mặt đất lại chất đống người giấy tàn tạ.

Bạch Thanh vừa nhìn đã biết, đây là những thứ "ngày hôm qua" bị hỏng.

Sao không xử lý đi?

Có thể là không kịp.

Hỉ phòng được trang trí một màu đỏ tươi, gần như không có một chỗ nào có thể đυ.ng vào. Bạch Thanh chỉ nhìn xuống gầm giường — nơi này có thể giấu một người! Nhưng vẫn còn sớm.

Cô rời khỏi hỉ phòng, rời đi theo một con đường khác.

"Ngày hôm qua" không vào bếp, nhưng bếp chỉ có thể ở hướng này.

Quả nhiên, rất nhanh cô đã nhìn thấy khói bếp lượn lờ trong bếp.

Nha hoàn giấy và gã sai vặt giấy đều đợi ở bên ngoài phòng bếp, vẻ mặt đờ đẫn bỏ thức ăn bày trên bàn vào trong khay. Bạch Thanh liếc mắt một cái lập tức nhìn ra, những món ăn này toàn bộ đều là giấy, trách không được người giấy có thể ăn.

Trong nhà bếp... thời cổ đại thường gọi nhà bếp là phòng lửa, lửa đang cháy rất mạnh.Người giấy sợ lửa, trách không được đều không muốn đi vào.

Trong l*иg hấp, mùi thịt mê người không ngừng bay ra.

Mùi thơm này cô còn nhớ rõ — bên trong hấp thịt Đông Pha.

Bạch Thanh đảo mắt, thấy bên ngoài có người giấy nhìn vào bên trong. Cô vội vàng cúi người trốn ở phía sau bếp lò, mặc niệm nói: "Âm Sai Vô Danh, đến đây.”

Một trận gió rét thổi qua, Âm Sai Vô Danh xuất hiện bên cạnh. Quỷ bài và Trấn Quỷ Giả tâm ý tương thông, Âm Sai Vô Danh biết lúc này không có nguy hiểm, sau khi hành lễ với Bạch Thanh, lập tức chỉ lo nhìn chằm chằm l*иg hấp.

“Mày muốn ăn?”

Âm Sai Vô Danh gật đầu.

Bạch Thanh lại hỏi: "Thịt này mày ăn được không?"

Âm Sai Vô Danh gật đầu.

Bạch Thanh biết quỷ bài của mình không giống người thường, nếu Âm Sai Vô Danh cảm thấy thịt Đông Pha ăn vào không có hại, chỉ có lợi, vậy thì ăn đi! Cô triệu hoán Âm Sai Vô Danh, vốn cũng là muốn có một trợ thủ có thể dời thịt đi.

Giữ lại là hại người.

Phá hỏng tiệc cưới sẽ khiến tân nương quỷ nổi giận... Nhưng món ăn quan trọng của tiệc, không hiểu sao lại biến mất, không thể tìm khách quý mà đổ lỗi được chứ? Chỉ cần không bị bắt, cũng không tính là phá hỏng quy tắc.

Âm Sai Vô Danh không sợ nóng, cũng không sợ sống. Nó mở nắp l*иg hấp ra, há miệng hít một hơi. Thịt Đông Pha hóa thành một dòng quỷ lực đen kịt, bị nó nuốt vào trong bụng.

Chỉ chốc lát, bếp lửa tắt.

Một nha hoàn giấy đi vào phòng bếp, mở l*иg hấp ra xem.

Trong ánh mắt đờ đẫn xuất hiện cảm xúc sinh động — là khϊếp sợ.

Chỉ chốc lát, quản gia giấy vội vàng chạy tới. Đầu bếp chạy vào phòng bếp, nhìn chằm chằm l*иg hấp trống không rồi mắng: "Thịt không có khả năng biến mất vào hư không..."

Nhân loại tham ăn nào cũng nên giữ mạng lại mới đúng.

“Nhất định là có trộm, phải tìm thịt về.”

Quản gia giấy hít hít mũi, nhưng không ngửi thấy mùi thịt. Theo lý mà nói, mặc kệ dù cho thịt bị giấu ở nơi nào, mùi thịt đều không che giấu được. Ngửi mùi thịt, chắc chắn tìm được thịt.

Thế nhưng, quản gia giấy không ngửi thấy mùi thịt.

Chẳng lẽ là mũi bị bát canh ngày hôm qua làm bỏng hỏng rồi...

Hắn mắng: "Đồ nhân loại đáng chết.”