Cô gái này quay đầu, vẻ mặt dại ra, con ngươi ngưng trệ ở trong hốc mắt, ngay cả chuyển động cũng không biết.
Vợ của Phùng Đại Sinh xông lên, dùng sức véo cô gái một cái.
Cô gái đau đến giật mình, tỉnh táo lại.
“Đau quá... Mẹ, sao mẹ lại véo con?”
Trong khoảng thời gian này, nước mắt của mẹ cô cũng đã khóc khô. Bây giờ không khóc, không khóc được. Nỗi đau lớn đến nỗi bà cảm thấy mình đã chết. Do đó cũng mất đi nỗi sợ chết. Điều này khiến bà bình tĩnh hơn hầu hết mọi người, nắm chặt tay con gái của mình và nói: "Con vừa mới đi với hắn ta!”
Cô gái kia sửng sốt, "Con... Con không biết…”
Cô gái biết mẹ sẽ không lấy loại chuyện này ra đùa giỡn, dùng sức nhớ lại rồi nói: "Con là vô ý thức..."
Bạch Thanh vừa rồi cũng có thoáng hoảng hốt, trong lòng suy đoán: Tiếng hát vẫn quanh quẩn bên tai đại khái có tác dụng thôi miên, hơn nữa tác dụng không ngừng tích tụ lại. Ngày hôm qua cô không bị ảnh hưởng, nhưng hôm nay lại có chút khó có thể kháng cự quản gia giấy thúc giục.
Điều này làm cho ánh mắt Bạch Thanh rơi vào trên người quản gia giấy.
Cô không cảm thấy sát ý của mình nồng đậm, nhưng quản gia giấy thì run rẩy, giọng điệu dồn dập nói: "Khách quý, hôm nay là ngày đại hỉ của quý phủ, ngài cũng đừng phá quy củ."
Bạch Thanh nghe lọt tai, tự động phiên dịch là: Nếu cô ra tay với tôi, phá hỏng hôn lễ, cẩn thận năm vị phu nhân nhảy xuống kiệu liều mạng với cô.
Đó là một lời đe dọa.
Bạch Thanh đã quyết định đối phó với tân nương quỷ, nhưng một đánh năm chắc chắn là không được.
Nơi này không thể đợi, cô xoay người rời đi.
Quản gia giấy vội vàng gọi cô lại, "Khách quý đi đâu? Kiệu hoa tới rồi.”
Bạch Thanh cũng không quay đầu lại: "WC.”
Quản gia giấy: "...”
Theo quy củ tân khách phải nghênh đón kiệu hoa, nhưng người có ba việc cấp bách... Quản gia giấy phát hiện, cô quả thật không có vi phạm. Phẫn nộ quay đầu, chỉ thấy ánh mắt đám khách quý sáng ngời, mồm năm miệng mười nói "Tôi mắc tiểu", "Nhịn không được", "Đau bụng".
Quản gia giấy nhìn về phía phương hướng Bạch Thanh rời đi, cũng đã không nhìn thấy bóng lưng của Bạch Thanh.
Nhân loại này thật đáng chết.
Bên kia, Bạch Thanh đi vào trong sân viện. Hai người giấy đang dọn bàn nhìn thấy cô, dừng động tác trong tay lại. Trên trăm người giấy đang bận rộn nhao nhao ngẩng đầu, ánh mắt vẽ bằng mực không chớp mắt nhìn cô.
Người bình thường chắc chắn đã trực tiếp bị dọa chạy.
Nhưng mà, tình cảnh đáng sợ này cũng không có làm cho Bạch Thanh sinh ra chút sợ hãi nào, chính là nhờ vào truyền thống gia tộc.
Bạch Thanh nhìn chằm chằm cái bàn gỗ lim một hồi, hỏi người giấy gần nhất: "Cái bàn này không phải rất nặng sao? Nhìn mấy người di chuyển rất nhẹ nhàng.”
Người giấy: "...”
“Quên mất mấy người không biết nói chuyện.”
Bạch Thanh thật ra cũng không phải là một người trầm mặc ít nói, cô chỉ là khó có thể thích nghi với giao tiếp của người sống... Từ khi sinh ra đã quyết định vận mệnh, bị thế giới còn sống xa lánh mình, cô thản nhiên đối mặt, nhưng thế giới của Bạch Thanh cũng không cô độc, cô có thể tán gẫu với khách của mình.