Trên đường trở về nhà tang lễ, cô bỗng nhiên nhớ tới: A! Lại quên hỏi tên bác sĩ.
Cho dù chỉ biết một cái họ cũng tốt.
Quên đi, còn có thể gặp lại.
Xe buýt không vào đường Vĩnh Lâm, tuyến giao thông của thành phố cũng không đi qua, mức độ hẻo lánh không cần phải nói. Để Bạch Thanh đi taxi, cô không muốn. Cô và nguyên chủ đều là người có một đồng tiền thì chia thành hai phần mà tiêu, sau khi hợp hai thành một thì dùng tiền càng thêm tiết kiệm.
Taxi rất đắt.
Cô chọn đi bộ.
Khi sắp tới nhà tang lễ, một bóng đen chậm rãi che khuất mặt trời treo ở trên bầu trời.
Không bao lâu sau, bóng tối thuần túy phủ xuống.
Bạch Thanh dù một chút cũng nhìn không thấy gì, quỷ bài Âm Sai Vô Danh đã được cô triệu hoán ra, nắm ở trong tay.
Bỗng nhiên, hai điểm ánh sáng hồng loé lên.
Bạch Thanh tập trung nhìn lại, phát hiện thứ xua tan bóng tối chính là một cái đèn l*иg giấy màu đỏ. Trên đèn l*иg vẽ chữ "Hỉ", ánh lửa chập chờn, lại có mấy đốm sáng đỏ theo thứ tự sáng lên.
Mấy trăm đèn l*иg đỏ chiếu sáng xung quanh, bố cục cao thấp chằng chịt, trước cửa đều treo lụa đỏ, ngay cả trước ngực sư tử đá cũng buộc lụa đỏ được xếp thành hoa. Màn trời đen kịt cũng bị chiếu rọi đỏ loè một vùng, đặt mình trong đó nhưng không thể cảm nhận một chút vui mừng nào.
Bởi vì tất cả đều xám xịt, làm cho người ta không khỏi sinh ra một loại cảm giác kinh hãi khi dinh cơ cổ xưa vọt vào hiện thực.
Quỷ vực giáng lâm.
--------------------
“Trời sao lại tối rồi.”
“Đây... Đây là nơi nào?”
“Ông chủ Trương, đừng đùa nữa. Mau thả chúng tôi ra ngoài.”
Bạch Thanh thu hồi quỷ bài, đi về hướng giọng nói truyền đến. Thấy ông chủ Trương bị mười mấy người xa lạ vây quanh ở giữa, đối mặt với từng tiếng chất vấn, mồ hôi chảy ròng ròng.
Ông sợ tới mức nhất thời khó có thể phát ra âm thanh.
Cũng không phải bị người nhà của khách quý hù dọa.
Điều thật sự làm cho ông sợ hãi chính là khung cảnh xa lạ, bóng tối và đèn l*иg đỏ chợt sáng lên đều làm cho ông sởn gai ốc. Đây là gặp chuyện gì...
Một người đàn ông kích động thấy ông chủ Trương nửa ngày không nói một câu, cả người phát run, mắng: "Đồ khốn khϊếp, ông đã làm gì chúng tôi thế hả?" Tiếp theo, một đấm đánh vào trên mặt ông chủ Trương.
Cú này thật ra đã giải cứu ông chủ Trương khỏi sợ hãi, ông che mặt nói: "Tôi nào có năng lực trong nháy mắt di chuyển mọi người từ nhà tang lễ đến nơi này, thật sự có bản lĩnh như vậy, tôi còn giao tiếp cả ngày với thi thể làm cái gì, đã sớm phất lên trong một đêm rồi." Ông thở hổn hển, rống to một tiếng: "Mấy người còn không hiểu sao? Chúng ta đυ.ng phải quỷ rồi.”
Người đàn ông kích động buông vạt áo ông chủ Trương ra, việc tự lừa gạt mình bị vạch trần khiến người nọ tuyệt vọng.
Ông chủ Trương chen ra khỏi đám người, nhìn thấy Bạch Thanh.
Bạch Thanh sâu kín nói: "Ông chủ, khi ông khuyên tôi nhận công việc này hình như có nói, nơi nào vừa xảy ra chuyện xấu thì xác suất càng nhỏ, càng an toàn..."