Xem ra quy luật gϊếŧ người của quỷ yêu cũng không phải chỉ có một... Sau khi hiểu được ý ngầm của Trương Vĩ, ký ức của nguyên chủ như được kí©h thí©ɧ, từng chuỗi từng chuỗi hiện ra.
[quỷ vực cấp D đa số có chung một đặc điểm nổi bật của một đám quỷ cùng loại, số lượng thường lớn hơn hoặc bằng năm. Phạm vi của quỷ vực càng lớn, số lượng quỷ yêu càng nhiều.]
[Phân chia cấp bậc quỷ vực: Dựa theo cấp bậc năng lượng cao nhất của quỷ định cấp.]
Bạch Thanh phát hiện, Trương Tiểu Bách và Lam Tư Đình có hiểu biết về quỷ, nhưng chỉ có hạn. Đây có thể là trình độ nhận thức bình thường của người bình thường trên thế giới này, nhưng Trương Vĩ lại bởi vì có điều kiện gia đình xuất sắc mà có nhiều hiểu biết đối với thế giới quỷ quái này hơn.
Còn nguyên chủ... Cô thuộc về một gia tộc có truyền thống học sâu xa, là Trấn Quỷ Giả đời thứ hai.
Đương nhiên, phía trước có thể thêm một chữ "nghèo túng"!
Con quỷ thứ hai xuất hiện chưa đến một phút, lại có một con quỷ khác bị dụ tới.
Mấy người trốn ở chỗ rẽ, rõ ràng cũng thấy nó đến.
Kết cục đã định trước, đám trẻ con thông minh này tuyệt đối không thể dựa vào trí tuệ mà thoát hiểm.
“Chúng ta đi mau đi!”
Trương Vĩ thúc giục: "Thừa dịp quỷ còn chưa phát hiện ra chúng ta.”
Trả lời cậu là Trương Tiểu Bách và Lam Tư Đình trợn mắt nhìn, Trương Vĩ nói: "Các cậu nhìn tôi như vậy làm gì, cảm thấy tôi máu lạnh vô tình, cảm thấy tôi vì tư lợi không xứng đáng làm người?"
Trương Tiểu Bách nói: "Tự cậu biết là được rồi.”
“Hai vị đại tiểu thư, các cậu có mấy cân mấy lượng, chính mình không biết sao? Các cậu xông lên không chỉ không cứu được bọn họ, còn có thể uổng phí mất mạng của mình. Vậy thì không bằng bảo vệ bản thân! Xin lỗi vì tôi nói không dễ nghe, mạng của chúng ta quý trọng hơn nhiều so với mạng của một đám cô nhi. Trong một ngàn người mới có thể sinh ra một quỷ năng giả, chỉ có quỷ năng giả mới có thể đối phó với quỷ. Chúng ta là người được trời cao ưu ái, vô duyên vô cớ lãng phí mạng sống vào chuyện vô nghĩa, còn không bằng nhớ kỹ hôm nay bất lực không thể làm gì, cố gắng sớm ngày chế tạo ra quỷ bài, ngày sau gặp lại tình huống tương tự, cứu thêm vài người đáng thương.”
Lời này tuy có chút lý lẽ, nhưng không đáng kể.
Đặc biệt là sau khi Trương Tiểu Bách phát hiện bên trong quần áo rộng thùng thình của cậu bé lớn tuổi nhất còn cất giấu một đứa bé, cô chưa từng nuôi dưỡng đứa bé nào, nhưng trực giác mách bảo đứa nhỏ kia hẳn là còn chưa tới ba tháng.
"Nhưng chúng ta cũng không phải không có lực tấn công," Trương Tiểu Bách nhìn về phía Âm Sai Vô Danh đứng cách Bạch Thanh một bước như thần hộ mệnh, “Bạch Thanh đã là Trấn Quỷ Giả rồi."