Chương 3: Rèn luyện thân thể

Thẩm Liệt đang cùng ba anh em Diệp Sơn nói chuyện ở nhà chính, bỗng nghe thấy từ buồng trong vang lên một tiếng thét chói tai. Diệp Sơn nhìn Thẩm Liệt với vẻ không mấy ngạc nhiên, vỗ nhẹ vai anh, rồi nói: “Không sao đâu, Diệp Thanh mỗi lần tiêm đều la như thế.”

Thẩm Liệt nhíu mày, cô gái này thật sự quá yếu ớt, chỉ mới tiêm một mũi mà đã kêu gào đến mức này.

Thẩm Liệt nghĩ thầm, cô gái này một chút cũng không giống vợ của một quân nhân, về sau phải rèn luyện lại cho thật tốt.

Vừa nói chuyện, Hà Thúy Hoa đã cùng Nhị Phượng bước ra khỏi phòng. Sau đó, bà bảo Diệp Sơn đi đưa Nhị Phượng về rồi quay lại tiếp tục bàn chuyện hôn sự với Thẩm Liệt.

“Thím, chuyện này mẹ cháu vẫn chưa biết.” Thẩm Liệt nói. Mặc dù thời buổi này không còn nặng nề chuyện cha mẹ đặt đâu con ngồi đó, nhưng hôn sự của con cái thì vẫn phải thông báo với người trong nhà.

Hà Thúy Hoa nghe vậy, đập tay lên đùi: “Ôi trời, sao tôi lại quên mất chuyện quan trọng này cơ chứ!”

“Được rồi, vậy trước tiên, cậu về nói với mẹ cậu về chuyện này, sau đó chúng ta hai nhà sẽ bàn bạc tiếp xem hôn sự phải làm như thế nào.”

Trước khi đi về, Thẩm Liệt nói muốn vào buồng trong thăm Diệp Thanh một chút. Về sau kết hôn, hai người họ sẽ là vợ chồng, bây giờ cô đang bị ốm, anh là chồng thì không thể không quan tâm.

Hà Thúy Hoa tất nhiên đồng ý, Thẩm Liệt là quân nhân, mỗi lần về nhà đều không dễ dàng gì, phải tranh thủ thời gian mà bồi đắp tình cảm nhiều hơn.

Bước vào phòng, Thẩm Liệt liền thấy Diệp Thanh chổng cái mông nhỏ ghé lên trên giường đất. Anh lập tức nhíu mày, giọng nghiêm nghị: “Nằm như vậy là kiểu gì, nằm đàng hoàng vào!”

Đứng không ra đứng, nằm không ra nằm, không giống ra cái dáng vẻ gì cả.

Diệp Thanh đang đau, chợt nghe thấy có người lên tiếng trách mình. Cô quay đầu lại, thấy Thẩm Liệt, liền hừ một tiếng.

“Tôi… chỗ đó đang đau lắm, nằm sao được?”

Thẩm Liệt ngồi xuống, giọng thản nhiên: “Chỉ là tiêm thuốc một chút thôi, đau gì mà dữ dội như vậy?”

Nghe xong câu này, Diệp Thanh bực mình, liền bật dậy: “Đau thế nào à? Anh thử bị tiêm xem! Ai da… đau quá!”

Diệp Thanh vừa cử động mạnh đã vô tình đυ.ng vào chỗ tiêm, đau đến mức không nhịn được mà hét lên.

Thẩm Liệt thấy cô nhăn nhó, đau thật chứ không phải giả vờ, liền vội vàng đỡ cô ngồi xuống.

“Về sau em theo anh tập luyện thân thể cho đàng hoàng. Người khỏe mạnh rồi thì sẽ không dễ mắc bệnh, như vậy cũng không cần phải tiêm chích gì nữa.”

“Rèn luyện thân thể?”

“Đúng vậy.”

Hơn nữa, rèn luyện thân thể còn có thể rèn luyện ý chí.

Trước đây, anh đã nghe vài lời đồn về Diệp Thanh, rằng cô thích làm đẹp, thường né trốn lao động, tác phong không đứng đắn, suốt ngày chạy theo mấy thanh niên trí thức trong thôn…

Lúc trước, giữa hai người không có mối quan hệ gì, nên Thẩm Liệt không để ý đến những lời đồn đại đó. Nhưng bây giờ, nếu Diệp Thanh trở thành vợ anh, cô không thể tiếp tục như thế.

Sau khi Thẩm Liệt rời đi, Hà Thúy Hoa bước vào phòng: “Sao Thẩm Liệt đi nhanh vậy?”

Diệp Thanh đang không vui. Thẩm Liệt đúng là một tên đàn ông “thẳng” như sắt thép, chẳng trách gần 30 tuổi rồi mà còn chưa đối tượng.

Anh còn chê cô là mông quá nhiều thịt, bảo dáng người cô có vấn đề, sau này phải theo anh rèn lại dáng đứng cho đàng hoàng.

Thẩm Liệt còn chê làn da của cô quá trắng, trông không khỏe mạnh, bảo sau này phải phơi nắng nhiều hơn. Rồi còn nói thịt trên người cô quá mềm, không đủ săn chắc, nên sau này phải chạy bộ và rèn luyện thường xuyên.

Hà Thúy Hoa thấy Diệp Thanh không nói lời nào, lo lắng hỏi: “Sao vậy? Con cãi nhau với Thẩm Liệt à?”

Diệp Thanh không muốn gây thêm phiền phức, cười nhẹ: “Không đâu mẹ, Thẩm Liệt ở đây cũng khá lâu rồi, chắc cũng nên về nhà.”

Hà Thúy Hoa nghe vậy mới thở phào nhẹ nhõm, lòng cũng buông xuống: “Vậy thì tốt.”

Tìm được con rể tốt như vậy, bà không muốn để vụt mất cơ hội này.

Trong khi đó, Vương Hồng Mai đang oán trách với Diệp Sơn ở trong bếp: “Tôi ở cữ mà một ngày còn không được ăn hai quả trứng gà, còn em gái anh thì được chiều quá đấy, ăn bát mì cũng phải thêm hai quả trứng.”

Diệp Sơn cười xoà: “Em gái đang bệnh mà, em đừng so đo làm gì.”

Vương Hồng Mai hừ lạnh, lẩm bẩm,: “Ngày thường cũng chẳng thấy cô ấy ăn uống kém cái gì.”

Là con gái út trong nhà, Diệp Thanh đúng là được cưng chiều hết mực.

Ăn ngon thì cô ấy là người đầu tiên nếm thử.

Quần áo mới cũng luôn được may cho cô ấy trước.

Nói chung, bất cứ chuyện gì tốt trong nhà, Diệp Thanh luôn là người hưởng trước tiên.

Là con dâu, Vương Hồng Mai không mong đợi cha mẹ chồng phải đối xử với mình như họ đối với Diệp Thanh. Nhưng ít nhất, cô ta hy vọng họ sẽ quan tâm tới hai đứa con trai của mình, là Đại Mao và Nhị Mao hơn một chút, vì chúng là người nối dõi tông đường cho cái nhà này

Còn Diệp Thanh sớm muộn gì cũng sẽ trở thành người nhà khác. Thế nhưng, bất kể việc gì trong nhà, vẫn phải nhường nhịn Diệp Thanh như một lẽ đương nhiên.

Diệp Sơn nói: “Đừng nhiều lời, mau nấu cơm đi, em gái đang đói kia kìa.”

Đến bữa tối, Diệp Đại Trụ cũng đã về nhà, nghe Hà Thúy Hoa kể về chuyện Diệp Thanh và Thẩm Liệt, ông vui mừng ra mặt. Từ lâu, ông đã không ưa nổi Hứa Văn, cái tên tiểu bạch kiểm chỉ biết lợi dụng Diệp Thanh để mưu cầu lợi ích cho bản thân mà chẳng có chút tài cán nào. Nhưng khổ nỗi, Diệp Thanh lại cứ thích hắn, mỗi lần ông nói Hứa Văn không tốt là Diệp Thanh lại giận dỗi.

Giờ thì tốt rồi, Diệp Thanh hiện tại đang kết giao với Thẩm Liệt, ông cảm thấy nhẹ lòng hẳn.

Diệp Đại Trụ là người đã chứng kiến Thẩm Liệt lớn lên, ông tin tưởng hoàn toàn khi gả con gái cho anh, không chút lo lắng: “Con gái lần này coi như đã chọn được người tốt, nhanh chóng bàn chuyện hôn sự đi, để lâu nhỡ Thẩm Liệt đổi ý thì sao?”

Hà Thúy Hoa đáp: “Yên tâm, tôi đã nói với Thẩm Liệt rồi, không cần vội. Trước mắt cứ làm tiệc rượu trước đã. Làm tiệc cưới xong, Diệp Thanh đã là dâu nhà họ Thẩm, có đổi ý cũng vô ích.”

Diệp Đại Trụ gật đầu đồng ý, thầm khen ngợi vợ mình thông minh, biết tính toán trước sau rõ ràng.

Hà Thúy Hoa khẽ bĩu môi, thầm nghĩ: Lão già này, tôi không phải luôn giỏi tính toán sao.

Sau đó bà gọi Diệp Hải đi kêu Diệp Thanh ra ăn cơm.

Chẳng mấy chốc, Diệp Thanh bước ra. Hà Thúy Hoa nhìn con gái, trong lòng thầm gật gù. Với diện mạo xinh đẹp, dáng người thon thả của Diệp Thanh, bà tự tin rằng Thẩm Liệt cưới được con gái mình chính là phúc lớn của cậu ta.

Eo nhỏ của Diệp Thanh vừa vặn, mà ngực cùng mông thì đầy đặn, nhìn một cái là đã thấy được dưỡng rất tốt.

Thêm vào đó, làn da nàng trắng nõn, mịn màng, sờ vào cảm giác như tơ lụa. Đừng thấy bên ngoài các chàng trai có vẻ đứng đắn, nhưng thực ra trong thâm tâm, họ cũng chỉ thích những cô gái xinh đẹp và có dáng người quyến rũ.

Lúc này, Vương Hồng Mai cũng đã bưng các món ăn lên.

Trên bàn, Đại Mao và Tiểu Mao vừa thấy chén mì, nước miếng gần như chảy ra.

Tuy rằng nhà họ Diệp so với các hộ khác trong thôn có cuộc sống khá hơn một chút, nhưng mì sợi như thế này chỉ vào dịp Tết nhất lễ lạc mới có thể ăn. Càng không nói đến việc trong tô mì còn có trứng gà, thật sự là một món hiếm có.

Mười ngày nửa tháng bọn chúng cũng không được ăn một cái, nhưng biết đây là đồ ăn dành cho tiểu cô, nên không dám mở miệng xin.

Hà Thúy Hoa bưng tô mì đưa cho Diệp Thanh, nói: “Con gái, mau ăn, con bây giờ cần phải bổ sung dinh dưỡng.”

Vương Hồng Mai thì bĩu môi, trong lòng nghĩ, nha đầu có gì mà phải bồi bổ.

Diệp Thanh vốn đã đói bụng, giờ ngửi thấy mùi hương từ tô mì càng thấy đói hơn, cô cầm chiếc đũa, gắp lên trứng gà và ăn một miếng to.

Trứng gà của nhà thật sự rất thơm, Diệp Thanh chưa bao giờ ăn những quả trứng ngon như vậy. Hà Thúy Hoa thấy con gái thích ăn, cười nói: “Đừng có gấp, từ từ ăn, không đủ thì vẫn còn nữa.”

Vương Hồng Mai trợn mắt tức giận.

Trong nhà chỉ có bấy nhiều trứng gà, sao đều cho Diệp Thanh ăn, còn hai đứa con trai cô ta thì ăn cái gì?

Nhưng cô ta không dám nói thẳng với Hà Thúy Hoa, chỉ khẽ kéo tay áo Diệp Sơn, ý bảo hắn nói với Hà Thúy Hoa.

Diệp Sơn cắn một miếng bánh ngô, nói: “Mẹ, hai ngày trước Hồng Mai lên núi thấy một hang thỏ. Ngày mai, con sẽ đi xem có thể bắt được con thỏ đó không, mang về cho em gái tẩm bổ.

Vương Hồng Mai tức đến nỗi suýt chút nữa thì ngạt thở.

Con thỏ đó, cô ta định để lại cho mình, làm món ngon cho nhà bốn người bọn họ, sao cho Diệp Sơn lại nói ra.