Chương 1: Anh ấy là đối tượng của tôi

Diệp Thanh tháo bỏ lớp áo đang trói buộc trên người, để lộ ra làn da trắng như tuyết.

Có phải trời sắp mưa không? Sao lại nóng thế này?

Trong cơn mơ màng, Diệp Thanh chạm phải một vật gì đó lành lạnh, liền nhanh chóng ôm lấy. Nhưng kỳ lạ thay, thứ này càng ôm càng ấm lên.

“Buông ra.”

Ai đang nói vậy? Diệp Thanh mơ màng mở mắt. Qua ánh mặt trời chói chang, cô phát hiện mình đang ôm chặt một người đàn ông.

Nhìn quanh, cô thấy khung cảnh hùng vĩ của núi non, rừng cây um tùm.

Đây là đâu?

Chẳng phải cô vừa gặp tai nạn xe và đã qua đời rồi sao?

Sao tự dưng lại xuất hiện ở một nơi trông như rừng rậm nguyên sinh thế này, mà còn giống như đang quấy rối một người đàn ông?

Chưa kịp suy nghĩ rõ ràng rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, cô cảm thấy trong cơ thể như có một ngọn lửa đang bùng cháy.

“Ưm…”

Diệp Thanh khó chịu nức nở, tiếng kêu yếu ớt và nũng nịu, như một chiếc lông vũ chạm nhẹ qua người, tạo cảm giác tê tê.

Thẩm Liệt cảm thấy cổ họng căng cứng, nhưng ngay lập tức nhận ra rằng Diệp Thanh có điều gì đó không ổn. Bất chấp việc cô giống như một con mèo nhỏ đang cọ quậy loạn xạ trên người anh, anh liền duỗi tay, kéo lại quần áo cho cô một cách chỉnh tề.

Diệp Thanh giãy giụa: “Không cần, nóng quá.”

Quả thật là khó mà chiều chuộng nổi.

Giọng anh trầm thấp, nhẹ nhàng dỗ dành: “Nghe lời, tôi sẽ đưa cô đi gặp đại phu.”

Trong lúc hoảng loạn, bàn tay thô ráp vô tình chạm vào nơi yếu ớt nhất của cô. Diệp Thanh khẽ rên lên một tiếng.

“Thật muốn lấy mạng tôi mà.” Thẩm Liệt nghiến chặt răng, trán nổi rõ gân xanh.

“Diệp Thanh, Diệp Thanh…”

Lúc này, từ xa vang lên tiếng gọi ồn ào.

Phía trước, trong núi rừng, xuất hiện một đoàn người mặc quần áo màu xanh lục hoặc màu lam, dường như đang tìm kiếm ai đó.

Diệp Thanh, người còn mơ màng không rõ chuyện gì xảy ra, bỗng nhiên khi nhìn thấy họ, không hiểu sao tinh thần lại trở nên tỉnh táo hẳn.

Cô thật sự đã xuyên vào một cuốn tiểu thuyết.

Trong tiểu thuyết, nguyên chủ cũng tên là Diệp Thanh, sinh ra ở thôn Hòe Hoa, là con gái của đại đội trưởng trong thôn.

Cô có ba anh trai, và là con út trong gia đình, nên được yêu thương, nuông chiều nhất. Chính vì vậy mà cô được nuôi dưỡng thành người có chút kiêu căng, vô lễ.

Vài năm trước, trong thôn xuất hiện một nhóm thanh niên trí thức xuống nông thôn lao động.

Diệp Thanh nhanh chóng để ý đến Hứa Văn, người có văn hoá nhất và cũng là người đẹp trai nhất trong số đó. Dựa vào việc mình là con gái của đại đội trưởng, cô đã dùng nhiều thủ đoạn để ép buộc Hứa Văn kết hôn với mình.

Thế nhưng, ngay sau khi Hứa Văn nhận được giấy báo trúng tuyển đại học, việc đầu tiên anh ta làm chính là đòi ly hôn với cô.

Khó khăn lắm cô mới lấy được một sinh viên đại học, sao cô có thể cam lòng để mất đi cơ hội này được.

Vì vậy, Hứa Văn đã dùng đủ mọi thủ đoạn để làm nhục nhã cô. Anh ta nhốt cô trong nhà, không cho tiền tiêu, không cho cô ăn uống.

Thậm chí còn dẫn theo người phụ nữ khác về nhà, ngang nhiên ân ái trước mặt cô.

Không lâu sau, cô không chịu nổi sự đả kích này và đã tự sát.

Diệp Thanh rùng mình, cảm thấy câu chuyện này thật quá bi thảm.

Đúng rồi, cảnh tượng trước mắt này cũng đã xuất hiện trong truyện.

“Diệp Thanh” sau khi cãi nhau với Hứa Văn vì một nữ thanh niên trí thức, không màng đến việc mình đang bị sốt, đã chạy lên núi. Cô bị lạc đường, cuối cùng được Thẩm Liệt, một quân nhân về quê thăm gia đình cứu giúp.

Sau đó ở dưới chân núi, cô gặp lại anh trai và cha mẹ mình cùng những người trong thôn đang đi tìm cô.

Nhưng điều kỳ lạ là, những người đi tìm cô sẽ xuất hiện dưới chân núi, sao giờ đây họ lại đột nhiên có mặt trên núi?

Đúng lúc Diệp Thanh còn đang nghi hoặc, từ trong đám đông bước ra một cô gái trẻ buộc hai bím tóc, dáng vẻ như học sinh trung học, lên tiếng: “Diệp Thanh, sao cô lại ở đây cùng quân nhân Thẩm? Cô chẳng phải đang hẹn hò với thanh niên trí thức Hứa sao?”

Lúc này, mọi người mới chú ý đến việc Diệp Thanh, cô gái đẹp nhất thôn, quần áo thì xộc xệch, lại còn đang dựa vào người đàn ông, bàn tay còn nắm chặt lấy cánh tay anh ta, tất cả mọi người đều sững sờ, không nói nên lời.

Diệp Thanh nhận ra cô gái đó là Trình Dao, một thanh niên trí thức trong thôn, cô và Hứa Văn vừa cãi nhau cũng chính là vì Trình Dao. Trình Dao thích Hứa Văn, nên vẫn luôn tìm cách chen vào giữa họ để phá hoại mối quan hệ.

Hứa Văn biết rõ chuyện này, nhưng anh lại chẳng nói gì cả.

Hà Thúy Hoa bước tới, đẩy Trình Dao ra: “Cô ăn nói bậy bạ gì đó, coi chừng bà đây cắt lưỡi cô!”

Diệp Sơn cũng bước ra, nói: “Em gái tôi khi nào mà lại hẹn hò với thanh niên trí thức Hứa chứ, tôi là ảnh cả, sao lại không hề hay biết?”

Trình Dao tức giận trừng mắt nhìn hai người này, ở kiếp trước, chính bọn họ đã gán ghép Diệp Thanh và Hứa Văn thành một đôi, còn cô ta vẫn luôn l phải chịu thua thiệt, nhưng kiếp này, cô ta sẽ không để những điều đó xảy ra.

Bị nhiều người nhìn thấy như thế này, nếu Diệp Thanh còn muốn gả cho Hứa Văn, thì đúng là nằm mơ!

Diệp Thanh khẽ đảo mắt, cái cằm trắng nõn nhẹ nhàng hất lên: “Cô đang nói linh tinh gì thế, tôi với thanh niên trí thức Hứa chẳng có quan hệ gì cả, Thẩm Liệt mới là đối tượng của tôi.”

Thẩm Liệt là quân nhân có tiền đồ nhất trong thôn, chưa đầy 30 tuổi đã lên đến chức đoàn trưởng. Hơn nữa, anh còn có dáng người cao lớn, ngũ quan tuấn tú.

Bỏ qua một người đàn ông như vậy, để chọn kẻ bội bạc Hứa Văn, trừ phi là đầu óc có vấn đề.

Ánh mắt lạnh lùng của Thẩm Liệt chợt lia qua, đầy áp lực.

Diệp Thanh có chút chột dạ, nhưng ngay sau đó lại trừng mắt nhìn thẳng vào Thẩm Liệt.

Anh đã nhìn, cũng đã sờ, chẳng lẽ không định chịu trách nhiệm?

Thẩm Liệt nhìn Diệp Thanh, thấy cô đã cài lại nút áo ở ngực, tay anh khẽ nắn vuốt ngón tay, rồi lặng lẽ chấp nhận số phận.