Ôn Thu Á cảm thấy như mình sắp chết. Cơn đau chưa từng có, như một đôi tay đang xé nát cô, xé nát cơ thể cô, xé nát thần kinh của cô, và thậm chí cả linh hồn cũng bị xé nát.Cô sinh bốn đứa con, không lần nào đau đớn hơn bây giờ.
Suốt ba tiếng đồng hồ, sức lực của cô bị tra tấn từng chút một.
Cô thậm chí cảm thấy đứa bé trong bụng như sắp mất đi cùng với cô vậy, lòng cô hoảng hốt, ôm lấy bụng, cô hét lên: "Thắng Lợi — "
Dường như Thắng Lợi nghe thấy tiếng vợ gọi, bỗng chốc hoảng hốt, nước mắt trào ra.
Nước mắt đàn ông không dễ rơi, chỉ cần nghĩ đến vợ mình đang ở trong phòng sống chết không rõ để sinh con cho anh và rất có thể mạng sống cũng không giữ được, anh đã không quan tâm nhiều đến mấy cái đó nữa, đẩy mấy người trước mặt ra rồi lao vào bên trong.
Lúc này, chị Lai Vượng là người đầu tiên lao vào, sờ bụng Ôn Thu Á, thai nhi dường như không còn động đậy nữa.
Cô ấy cũng hoảng hốt, nhìn lại thì thấy Ôn Thu Á sắp cạn nước ối rồi.
Cô biết lần này Ôn Thu Á lành ít dữ nhiều.
Tô Thắng Lợi theo chị Lai Vượng xông vào phòng, mùi máu tanh nồng nặc xộc thẳng vào mũi anh. Bỏ qua tất cả, anh vội vã nói: "Thu Á, anh đưa em đi bệnh viện."
Chị Lai Vượng đáp: "Không kịp rồi, nước ối sắp hết."
Dù không rành về chuyện phụ nữ, nhưng đã có bốn người con với vợ, Tô Thắng Lợi sao có thể không hiểu? Nước ối cạn nghĩa là con ra không được, cả mẹ và con đều nguy hiểm.
Tô Thắng Lợi quỳ xuống trước mặt chị Lai Vượng, van xin: "Chị dâu, em van chị, xin chị cứu Thu Á, cứu cô ấy..."
Anh không nhắc đến đứa trẻ vì nếu buộc phải chọn một, anh sẽ chọn mẹ. Con cái mất đi có thể sinh lại, nhưng vợ mất đi...
Nước mắt lăn dài, cả người anh run rẩy. Chưa bao giờ anh cảm thấy sợ hãi đến thế.
Chị Lai Vượng cũng bó tay, nhưng đưa đi bệnh viện đã không kịp, chỉ còn cách cố gắng. Chị chậm rãi xoa bụng Ôn Thu Á, vừa nói: "Vợ Thắng Lợi, chúng ta cùng cố gắng sinh đứa bé ra nha."
Ôn Thu Á ý thức đã mơ hồ, nghe thấy tiếng chị Lai Vượng thì muốn rặn một cái nhưng không còn chút sức lực nào.
Cô đã kiệt sức rồi.
"Nước hầm thịt, Thắng Lợi, cậu đi múc cho vợ một chén nước hầm thịt."
Tô Thắng Lợi vội vàng ra ngoài, gọi: "Mẹ, nước hầm thịt..."
"Không có nước hầm thịt." Bà Tô cắn răng nói.
Chị Lai Vượng nói: "Nhà chị có, Thắng Lợi, cậu qua nhà chị múc một chén mang qua đây."