Edit: cải
Trừ khi là cùng thượng cổ thần thú hoặc là linh thú hiếm có mới có đánh dấu đặc biệt. Giống như trong sách, đệ nhất tài nữ hoàng thành kí kế ước cùng thần thú phượng hoàng, ở cổ tay nàng ấy có dấu ấn kim sắc của phượng hoàng.
Tô Diệp đưa tay, sờ sờ lên chỗ dấu ấn màu tím đậm kia của nàng.
Nghĩ một lúc.
Nàng bỗng nhiên mở miệng.
"Biết nói chuyện không?”
Tiểu Kim lại từ bông hoa loa kèn màu đen biến thành nụ hoa.
Chỉ là, nụ hoa này so với lúc trước lớn gấp đôi.
Bên trong ấy, dĩ nhiên là chỗ thịt vừa ăn vào nhưng chưa tiêu hóa hết.
Âm thanh của Tiểu Kim hùng hồn.
“Gâu gâu, gâu gâu.”
Đương nhiên ta biết nói, ta rất thông minh đó!
Không biết vì cái gì, nhưng Tô Diệp nghe hiểu những lời đó.
Mí mắt Tô Diệp khẽ động.
“Ta là hoa ăn thịt người?”
Tiểu Kim nghe xong, không hiểu sao phát ra một tiếng hừ nhẹ đầy kinh thường.
“Gâu gâu gâu, gâu gâu.”
Ta rất cao quý.
Tô Diệp nghe xong, phối hợp gật đầu một cái.
"Ừm, tiểu thư hoa ăn thịt người cao quý.”
Vừa dứt lời, Tiểu Kim lật tức lấy cái nụ hoa kia không ngừng đυ.ng bụng nàng.
“Gâu gâu gâu, gâu gâu.”
Ta là giống đực, giống đực đó!
Tô Diệp đưa tay, chọc chọc lên hai cái nụ hoa đen thùi lùi kia của nó.
“Hoa không phải là loài lưỡng tính sao?”
Tiểu Kim lập tức không vui.
"Gâu gâu gâu.”
Giống đực! Ta là giống đực!
Tô Diệp gật gật đầu.
"Được được, là hoa ăn thịt người giống đực cao quý, ngươi có thể đừng học tiếng chó sủa không? Ta sẽ cho là ta kí kế ước với một con chó mất.”
Vừa mới nói xong, Tiểu Kim liền sủa.
"Gâu gâu gâu, gâu gâu gâu.”
Chẳng lẽ ngươi không cảm thấy như này rất oai phong sao?
“Không cảm thấy.”
"Ẳng, ẳng, gâu gâu.”
Nhưng mà vừa rồi mấy con chó kia đều nói, ai là người kêu lớn nhất, người đó là người lợi hại nhất.
Ánh mắt Tô Diệp mờ mịt nhìn về phía mấy con chó trong đình kia.
"Ngươi có thể nghe hiểu chúng nó nói gì?”
Tiểu Kim lập tức lắc lư hai cái lá nhỏ màu tím đậm, bộ dáng rất kiêu ngạo.
“Ẳng ẳng ẳng, gâu gâu gâu!”
Đương nhiên, ta rất thông minh, rất cao quý đó.
Tô Diệp nói.
"Đổi tiếng kêu.”
Tiểu Kim không vui.
“Gâu gâu gâu! Gâu gâu gâu!”
Ta muốn là con vật mạnh mẽ nhất, có tiếng kêu to nhất!
Nói xong lại hướng về phía Tô Diệp rống hai tiếng.
Tô Diệp bị tiếng rống làm cho đau đầu.
Những thứ của người khác kí kế ước sợ là không có cách nào có thể nói chuyện với chủ nhân, không thể cùng chủ nhân phối hợp ăn ý.
Cái cây này của nàng chẳng những có thể nói chuyện với chủ nhân, còn có thể dùng tiếng chó cãi lại nàng, giống như rất có chủ kiến.
Chỉ là trông có vẻ có chỉ số thông minh không quá cao.
Nhưng mà, nàng đã có cân nhắc.
Học tiếng chó sủa chỉ là chuyện nhỏ.
Dù sao cũng nuôi ở hậu viện, người khác sẽ không biết.
Kể cả có mất mặt, cũng không liên quan đến bên ngoài.
Ý nghĩ này của nàng vừa thoáng qua.
Bỗng nhiên, Tiểu Kim lại dùng cái nụ hoa kia của nó chọc chọc nàng.
Vừa động vừa kêu.
"Gâu gâu! Gâu gâu gâu.”
Ngươi thế mà lại muốn giả bộ không quen biết ta, ngươi là người hư!
Thực vật và con người kí kế ước, tự nhiên tâm linh tương thông.
Tô Diệp nghe nó sủa gâu gâu liên tục, âm thanh rất lớn,mấu chốt là nàng còn đứng gần nó như vậy.
Kêu đến mức lỗ tai liền ù ù một trận.
Nàng khom lưng, cầm lấy hai cái dây đằng, đảo mắt liền dùng dây đằng đem nụ hoa của Tiểu Kim trói lại.
Thuận tiện, còn thắt một cái nơ bướm, buộc lại thật chặt.
Lập tức, thế giới liền yên tĩnh.
Trên cùng của nụ hoa có một cái nơ bướm màu tím rất lớn, có vẻ rất dễ thương, còn khá xinh đẹp.
Nàng vỗ vỗ tay, rất vừa lòng với cái cây kế ước của mình.
“Được rồi, ngươi ở chỗ này đợi đi. Buổi tối, ta lại đến thăm ngươi!”