Chương 39: Ngược lại như vậy có chút thật lòng

Edit: cải

“Này, các ngươi có cảm thấy Thiếu thành chủ dạo gần đây có thây đổi không? Không trang điểm đậm, cũng không đánh chửi người hầu. Cảm giác tính khí thay đổi tốt hơn.”

Vừa mới nói xong, liền có người không nhịn được cười nhạo một tiếng.

"Thay đổi? Ta thấy càng ngày càng không kiêng kỵ thì có. Ta nghe nói, Thiếu thành chủ của chúng ta bỏ ra 10 vạn lượng lá vàng để mua một đêm của một người.

Chỉ lo phong lưu thoải mái, suýt chút nữa đã đem phủ thành chủ của chúng ta bán đi rồi.”

“Đúng, đúng, Thiếu thành chủ vì chuyện này mà bị Thành chủ mắng cho máu chảy đầy đầu, ta cũng nghe nói rồi.

Thiếu thành chủ cãi cũng không dám cãi.

Thành chủ liên tiếp nói tên nam nhân đó là họa thủy, một hai muốn Thiếu thành chủ phải dẫn tên đó về để ngài ấy nhìn thử.”

Có người thở dài nói.

“10 vạn lá vàng, có thể mua được một tòa thành trì nhỏ rồi. Thiếu thành chủ thật là càng ngày càng hoang đường.”

Tốp ba tốp năm nói chuyện, truyện đến tai Túc Khuynh và Phi Thần.

Phi Thần lập tức liền hiểu.

Cảm tình của vị Thiếu thành chủ này là vì đã mua chủ tử?

Cái khăn tay kia của chủ nhân cũng là của nàng.

Hắn nhìn về phía chủ tử, phát hiện chủ tử bị người ta mắng là họa thủy thế nhưng cũng không tức giận.

Túc Khuynh nghe những người đó nói, ngón tay vuốt vuốt ve ve bình sứ màu trắng trong tay.

Vì hắn mà chịu đựng lão già kia mắng?

Hình như, ngược lại như vậy có chút thật lòng.

Không biết nghĩ tới điều gì, cánh môi đỏ tươi của hắn liền cong lên một chút.

Phi Thần đem những biểu cảm của chủ tử thu vào trong mắt, thấp giọng nói.

“Chủ tử, Bí La và Hàm Linh Thạch kia nên làn thế nào?”

Vốn muốn chờ Thiếu thành chủ kia trở về, Phi Hàn sẽ dẫn người bắt lại.

Bí La bọn hắn muốn, Hàm Linh Thạch bọn hắn cũng muốn.

Kết quả không nghĩ tới, vị Thiếu thành chủ kia vừa trở về, chủ tử liền đổi ý.

Túc Khuynh vuốt vuốt bình sứ trắng trong tay, thưởng thức một hồi lâu, mới chậm rãi mở miệng.

“Không vội.”

Phi Thần đáp lại.

"Vâng.”

Một chủ một tớ, một trước một sau, dọc theo ánh mặt trời bước từng bước, cuối cùng rời khỏi phủ thành chủ.

Tô Diệp vừa về tới trong phủ, nhanh chân chạy về phía sau, vừa đi vừa chậm rãi thở ra một hơi.

Cuối cùng cũng có thể đuổi người đi.

Tô Diệp nắm lấy ống tay áo của mình.

Rõ ràng, theo kịch bản chuyện này ba tháng sau mới xảy ra, nhưng lại không biết vì cái gì, đột nhiên lại xảy ra trước thời hạn.

Tiểu Hạnh bên cạnh nóng nảy nói gì đó, nhưng Tô Diệp hoàn toàn không nghe lọt tai.

Cho tới khi nàng theo Tiểu Hạnh đi tới hậu viện, liền bị tiếng chó sủa liên tiếp làm cho tỉnh táo lại.

Một con chó săn, bên cạnh còn có bốn con chó săn nhỏ đi theo.

Trên người năm con chó săn đều có vết thương, nhìn qua giống như bị roi quất.

Trên mặt con chó đầy hung ác, rối rít đứng ở trong đình hướng về phía mảnh đất trồng Kim Ô sủa không ngừng.

"Gâu, gâu gâu! Rú, rú, rú!”

Tiếng kêu liên tiếp, nghe cực kỳ hung ác.

Cái này còn tốt, không tính làm cho người ta sợ hãi.

Đáng sợ nhất chính là, cái cây nàng kí kế ước kia, vậy mà nụ hoa đã nở.

Chỉ là...

“Gâu, gâu, gâu! Gâu, gâu!”

Tiếng kêu hùng hổ kia là từ bên trong bông hoa loa kèn đen như mực truyền tới.

Hình ảnh kia, chấn động đến mức Tô Diệp liên tiếp lùi về sau mấy bước.

Ánh mắt nàng hơi mở, nhìn về phía Tiểu Kim ở ngay chính giữa mảnh đất nhỏ.

Chỉ thấy nói kéo dây leo tới tới lui lui hướng về phía mấy con chó săn kia vung lên.

Nụ hoa nở ra một đóa hoa loa kèn màu đen, gào khóc tru lên.

Cái này giống như loại loa truyền âm tuần hoàn, không ngừng truyền đến tiếng chó sủa.

Vẫn là âm thanh cực lớn kia, hướng về phía mấy con chó săn trong đình tru lên.

Giống như người nào có âm thanh lớn hơn thì người đó thắng.