Chương 32: Tính tình của ta lớn hay không lớn chẳng lẽ ngươi không biết?

Edit: Trầm Miên

Nữ tử té ngã về đằng sau, mui thuyền bị nứt ra, mọi người trơ mắt nhìn nữ tử kia ngã vào trong nước.

Trên thuyền trở nên yên tĩnh.

Dương Huyền vừa mới cùng nàng cười nói, hắn ta thưởng thức quạt xếp trong tay, mở miệng, "Tính tình của Tô cô nương thật lớn."

Dù sao Tô Diệp chỉ là một người du ngoạn mới gia nhập, bọn họ đương nhiên là đứng về phe nữ tử áo đỏ cùng đồng hành. Đặc biệt ở trong mắt bọn họ, Tô Diệp vì ngồi thuyền của bọn họ nên mới hái được kim tầm thảo, nếu không có Tô Diệp thì có lẽ dược liệu đó là của bọn họ.

Thật trùng hợp, nàng nhìn những người trên thuyền này cũng không thấy thuận mắt.

Nàng không phải là kẻ điếc, một đám vừa cười nhạo nàng nàng đều nghe được.

Tô Diệp cười khẽ, ý vị thâm trường, "Tính tình của ta lớn hay không lớn, các ngươi không phải rõ nhất à?"

Không phải vừa mới ríu rít thảo luận về nàng à?

Tiết Lương nghe Tô Diệp nói vậy, mắt híp lại, "Cô nương có ý gì?"

Tô Diệp cúi đầu, cười nhạt nói, "Ỷ ta tu vi không cao nên đoạt dược liệu, xem ra các ngươi rất có cảm giác thành tựu."

Thời điểm nàng nói chuyện, nữ tử ảo đỏ từ dưới sông chật vật bò lên thuyền.

Dương Huyền đi đến đuôi thuyền duỗi tay đỡ nàng.

Vẻ mặt nàng ta phẫn hận nhìn chằm chằm Tô Diệp, "Ngươi dám đánh ta?"

Tô Diệp lắc đầu, sửa lại lời của nàng ta, "Là ngươi muốn đánh ta, ta chỉ né thôi."

Lời kia vừa thốt ra, nữ tử áo đỏ càng nổi giận

“Ngươi!!”

Sau đó roi dài màu đỏ lại đánh về phía Tô Diệp.

Tô Diệp giơ tay nắm lấy roi, tươi cười trên mặt nhạt đi.

Động tác của nàng rất chậm, nắm chiếc roi kia quấn lên cổ tay mình hai vòng, sau đó túm nhẹ, nữ tử áo đỏ bỗng lảo đảo.

Dương Huyền lập tức duỗi tay, ổn định thân hình của nàng ta, bộ dáng bất cần đời kia dần dần ẩn đi, bắt đầu đánh giá Tô Diệp.

Tô Diệp này, tu vi rất thấp, nhiều nhất cũng chỉ là nhất giai, nếu vừa rồi do không để ý mới cho nàng cơ hội phản công, nhưng bây giờ tay không tiếp được roi của nhị giai hệ hỏa, nhìn trông còn rất nhẹ nhàng.

Chẳng lẽ là ẩn giấu tu vi?

Tiết Lương đứng ở một bên, trong mắt mang theo tìm tòi, hiển nhiên cũng phát hiện ra vấn đề.

Mắt thấy con thuyền đã cập bến, Tô Diệp quăng roi định nhảy lên bờ

Lúc này Tiết Lương bỗng ra tay ngăn cản Tô Diệp rời đi.

Thanh âm của hắn lạnh lùng, "Tô nương tự lên thuyền, hỏa khí rất lớn, nhìn qua không giống như là kết giao mà là tới gây chuyện, cô nương không có một câu giải thích nào đã rời đi?"

Tô Diệp nhìn gương mặt này của hắn, nghĩ một hồi, xác định trong sách của nhân vậy như vậy.

Nàng lẩm bẩm một câu, "Tiết Lương, tứ đại gia tộc ở hoàng thành, trực hệ huyết mạch của Tiết gia."

Tô Diệp nhớ lại cốt truyện về người này lại khiến sắc mặt Tiết Lương biến đổi.

Giây tiếp theo hắn ra tay với nàng.

Tô Diệp khó khăn lắm mới có thể tránh thoát, mở to mắt nhìn nam nhân tràn ngập lạnh lẽo trước mặt này.

Nàng cười cười, "Có dám so mà không sử dụng linh căn không? Đại thiếu gia Tiết gia."

Không biết câu nói kia kí©h thí©ɧ gì đến Tiết Lương, hắn thu lại lam quang trên người, từng quyền đấu với nàng.

Tiết Lương không cần linh căn, thực lực giảm xuống không ít, dùng quyền cứng đối cứng đuoeng nhiên không phải là đối thủ của Tô Diệp.

Tuy Tô Diệp xuyên vào thân thể này không được bao lâu nhưng thân thể này trời sinh sức lực mạnh mẽ, phản ứng theo bản năng cũng đủ để nàng tiếp ứng thành thạo trận chiến này.

Không đến một nén nhang, Tô Diệp đánh một quyền vào bả vai Tiết Lương.

Hắn vốn bị Tô Diệp bức ở mép thuyền, một quyền như vậy lập tức ném hắn vào trong nước.

Mũi chân của hắn lập tức đặt trên mặt nước, cả người nổi lên, trên người hắn không dính một giọt nước nào.