Chương 22: Tên nào dám can đảm mua môn chủ?

Edit: Trầm Miên

Sau khi đều viết hết tên những người lên sổ, nam nhân lạnh băng nói, "Dám can đảm mơ ước môn chủ, xẻo từng miếng thịt đều cảm thấy nhân từ."

Nói xong hắn nhìn về phía cuối đài, một người nam nhân bụng phệ mặc cẩm y thêu lụa, sắc mặt trắng bệch, ngã quỵ dưới đất, hai mắt tan rã, hiển nhiên đã bị cảnh tượng trước mắt dọa cho phát ngốc, chỉ biết liên tục cầu xin

"Tha mạng, đại nhân xin tha mạng."

Nam nhân mặc áo lam đánh giá từ trên xuống dưới người này, gương mặt lạnh nhạt lộ ra tia châm chọc, "Tốn mười vạn lá vàng để mua môn chủ một đêm? Thật là gan lớn."

Tiếng nói vừa dứt, nam tử mặc áo lam đã giơ tay chém xuống, chặt đứt bàn tay của người nọ.

Người nọ la hét thảm thiết một tiếng, sợ tới mức tè ra quần.

Có lẽ do bản năng cầu được sống quá lớn, hắn vội vã lắc đầu, "Không, không phải ta, không phải ta mua người nọ." Hắn che lại cánh tay đang đổ màu, hai chân quỳ rạp xuống, nói chuyện không được rõ ràng nhưng cũng không quên giải thích.

Nam nhân mặc áo xanh nghe vậy dừng lại, cúi xuống nhìn quyển sổ trong tay. Quyển sổ này chính là danh sách những người hôm nay tham dự trận đấu giá ghê tởm này, tất cả đều bị gϊếŧ, chỉ còn lại người này.

Mày nam nhân áo lm khẽ nhíu lại, "Không phải ngươi?"

Người nọ vừa nghe, nghĩ rằng có hy vọng sống sót, vội vàng mở miệng, "Là nữ nhân! Là nữ nhân mua!"

Nam nhân áo lam nghe xong thì lật quyển sổ từ đầu đến cuối, trong đó viết tất cả đều là nam nhân, người chết cũng đều là nam nhân, không thấy có ai là nữ nhân.

Hắn nhìn thoáng qua quyển sổ, vẻ mặt lạnh nhạt dò hỏi, "Là ai? Tên gì?"

Tên này làm sao có thể biết được, hắn chỉ tới tham gia bán đấu giá, hắn chỉ nghe người ra giá mười vạn là giọng nói của nữ nhân.

Hắn ta hoảng loạn lắc đầu, "Không, không biết."

Nam nhân áo lam càng thêm lạnh nhạt, hai mắt híp lại.

Xung quanh đã chết vô số thi thể, ngay cả quản sự cùng với tú bà đáng chết của Nghênh Xuân Viện cũng không thoát khỏi.

Đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy hối hận vì đã gϊếŧ người quá nhanh.

Đang suy nghĩ thì có người đi tới, nam nhân nghiêng đầu nhìn, một gương mặt ôn hòa mặc một thân áo xanh, người này không ai khác chính là Phi Thần, hầu hạ nhiều năm bên người môn chủ.

Ở đằng sau Phi Thần là Túc Khuynh đang đi chân trên, trên người mặc một bộ quần áo màu đỏ, đạp lên máu loãng từng bước đi tới.

Nam nhân tuấn mỹ vô song như vậy, trong tay lại cầm một chiêc khăn tay màu trắng trông có chút quái dị.

Khi thấy hắn xuất hiện, tất cả sát thủ ở đây đều đồng loạt quỳ xuống, thanh âm vang lên có chút đinh tai nhức óc

"Cung nghênh môn chủ."

Túc Khuynh nghe vậy thì ngẩng đầu, đôi mắt phượng bao quát tình hình xung quanh.

Không khí ở đây giống như ngưng lại, môn chủ chán ghét người khác nhìn chằm chằm mình, vậy mà bây giờ bị người ta công khai bán đấu giá, sợ là vô cùng ghê tởm.

Chỉ là bọn họ đợi lúc lâu chỉ nghe được một câu duy nhất, "Xử lý sạch sẽ chút."

Thậm chí đối với nữ nhân đã mua hắn cũng chưa từng hạ lệnh truy sát.

Nam nhân áo lam tên là Phi Hàn lập tức lĩnh mệnh, "Vâng."

Không đến một nén nhang, một trận lửa lớn thiêu rụi toàn bộ Nghênh Xuân Viện.

Túc Khuynh đứng ở lửa lớn, trong tay cầm chiếc khăn tay màu trắng, đầu ngón tay khẽ vuốt ve, đóa hoa bỉ ngạn nơi khóe mắt bị ngọn lửa chiếu rọi càng thêm mê hoặc người.

Phi Hàn và Phi Thần đứng bên cạnh nhìn nhau.