Một trăm hạt đậu, Tuỳ Lợi lấy 20 hạt, Thẩm Tư Dịch lấy 19 hạt, cô gái lấy 22 hạt. Tổng số đậu 3 người họ đã lấy là 61 hạt, còn lại 39 hạt trong hộp.
Tức là 2 người còn lại muốn không bị loại thì phải lấy 21 hạt đậu.
Ở vị trí thứ tư là chàng trai đeo kính. Thẩm Tư Dịch muốn cậu với Đồ Hoá đều sống sót thì chỉ còn cách là loại bỏ cô gái thứ ba và chàng trai đeo kính thứ tư. Nếu cô gái chọn số 22, cô ta có khả năng là người lấy nhiều đậu nhất. Vì vậy, chỉ cần mắt kính lấy ít hơn 19 hạt đậu thì Đồ Hoá và Thẩm Tư Dịch chắc chắn sẽ qua ải.
Nếu vị trí thứ tư là một người khác thì Thẩm Tư Dịch phải dẹp bỏ kế hoạch này.
Nhưng, vị trí này là của chàng trai đeo kính. Khi quan sát cậu ta thảo luận, Thẩm Tư Dịch nhận ra người này thực sự không chính trực và vị tha như cách cậu ta thể hiện.
Đồ Hoá chắc cũng phát hiện ra điều này nên mới dám phản bác lại mắt kính. Ngay từ đầu, cậu ta đề xuất để mọi người thảo luận về một trật tự cố định, nhưng thực chất những trình tự mà cậu ta đưa ra chỉ phục vụ cho mục đích ngoại suy những người khác sẽ lấy bao nhiêu đậu.
Nói cách khác, nếu lúc đó thật sự thương lượng đến kết quả thì trong màn chơi thực tế, hai người đứng ở vị trí dễ bị loại có thể căn cứ theo kết quả ấy mà phán đoán phải lấy bao nhiêu đậu mới an toàn.
Vì vậy, cậu đeo kính này không ngây thơ mà muốn chừa 1 đường lui cho bản thân. Tuy nhiên, sau khi được Đồ Hoá nhắc nhở, có lẽ cậu ta đã nhận ra không phải chỉ mình cậu ta chuẩn bị đường lui. Cậu ta càng tiết lộ nhiều thì những người khác càng thu được nhiều thông tin.
Trong trò chơi này, không người chơi nào có thể đứng trên lập trường chính nghĩa. Vì vậy, khi Tuỳ Lợi và mắt kính chất vấn Đồ Hoá về việc thiếu hợp tác, Thẩm Tư Dịch đã hiểu cậu ta với Tuỳ Lợi là cá mè một lứa. Ngoài miệng thì nói đoàn kết, hợp tác, và không bao giờ công kích người khác nhưng khi gặp phải tình huống nguy hiểm thì chắc chắn sẽ không do dự mà kéo người khác xuống nước.
Quả nhiên, mắt kính phát hiện trong hộp chỉ còn lại 39 hạt đậu, vẻ mặt của cậu ta vô cùng chán nản. Thật lâu sau, anh ta đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn Thẩm Tư Dịch với ánh mắt dường như tràn ngập vẻ u ám.
Cậu ta cúi đầu và nhanh chóng đếm đậu.
Đúng như dự đoán của Thẩm Tư Dịch, người đàn ông đeo kính đã lấy 18 hạt đậu.
Trái tim treo lơ lửng của Thẩm Tư Dịch cuối cùng cũng rơi xuống. Chàng trai đeo kính thông minh nhưng cuối cùng bị thông minh hại, mong muốn trả thù càng khiến cậu ta mụ mị.
Khi nhìn thấy 39 hạt đậu còn lại trong hộp, cậu ta đã tính toán hai trường hợp về số hạt đậu mà ba người chơi đầu tiên đã lấy: 20, 19, 22 hoặc 21, 18, 22.
Mọi người chỉ lấy số đậu khoảng chừng 20. Mười tám đã là phạm vi gần 20 tối thiểu có thể chấp nhận được và khả năng trùng lặp số đậu của ba người đầu tiên gần như là không. Vì số 2 biết số 1 lấy bao nhiêu hạt nên số lượng đậu của bọn họ sẽ không bao giờ trùng. Số 3 có thể dễ dàng suy ra hai vị trí đầu lấy bao nhiêu hạt, và số đậu cô ta lấy cũng không bao giờ trùng với 2 người chơi trước.
Vậy nên để số hạt đậu không trùng lặp, 2 trường hợp có thể xảy ra là là 20, 19, 22 và 21, 18, 22.
Nhưng cậu ta chỉ có thể đánh giá các trường hợp chứ không thể tính toán chính xác mỗi người đã lấy bao nhiêu. Dù người thứ nhất lấy bao nhiêu hạt đậu, người thứ hai lấy ít nhiều hơn 1 hạt đậu là an toàn nhất. Như vậy, trường hợp 20, 19 và 22 chứng tỏ rằng 3 người đầu tiên lần lượt lấy số đậu là 19, 20, và 22.
Nhưng trong tình huống này có một điểm kì lạ, đó là quyết định của cô gái thứ ba. Vì 2 người đứng đầu có thể lấy 19 và 20, cô ta chắc chắn nên lấy 21 để đảm bảo an toàn. Tuy nhiên, cô ta nhảy thẳng là 22 thì quả là hơi nhiều.
Cô gái này không ngốc nên cố lấy 22 hạt đậu hẳn là có lý do. Có một cái gì đó ngăn cô chọn con số 21 an toàn này. Cô ấy sợ lấy trùng số hạt đậu nên thà mạo hiểm chọn một con số lớn hơn.
Nguyên nhân chỉ có thể nằm ở Thẩm Tư Dịch. Nếu cô gái thứ ba có thể chắc chắn 2 người đầu tiên lấy 19 và 20, cô ta sẽ chọn số 21 mà không cần suy nghĩ. Thế nhưng cô ta không làm vậy. Điều này khiến cậu ta nghi ngờ rằng số 21 đã xuất hiện trước đó. Cách phân tích này phù hợp với trường hợp thứ 2 – ba người đầu tiên đã lấy 21, 18, và 22 hạt đậu.
Nói cách khác, cô gái nghi ngờ hai con số đứng đầu không phải 19, 20 mà là 18, 21. Điều này khiến cô e dè bốn con số 18, 19, 20, và 21.
Tuỳ Lợi đứng đầu cũng sẽ không chọn 18 bởi vì nó cách 20 đến 2 đơn vị. Vì rủi ro quá lớn nên nó chắc chắn lấy 21 hạt. Người cố ý ‘quậy đυ.c nước’ là Thẩm Tư Dịch lấy 18 hạt đậu.
Như vậy, đến lượt người số 4 và số 5 thì chỉ còn lại 39 hạt đậu. Vì bọn họ không thể chắc chắn liệu người thứ nhất và thứ hai chọn 19 và 20 hay 18 và 21 nên cho dù cậu ta với Đồ Hoá lấy bao nhiêu đậu thì vẫn có nguy cơ bị loại vì số đậu nhiều và ít nhất, hoặc bị loại vì lấy cùng một số đậu với người chơi khác.
Mắt kính cuối cùng cảm thấy không công bằng. Rõ ràng đã đồng ý không làm tổn thương nhau nhưng ba người chơi đầu tiên lại vô trách nhiệm và ‘úp sọt’ người chơi sau.
Hiện tại, cậu ta chọn số nào cũng nguy hiểm. Cậu ta chắc chắn cô gái thứ ba đã chọn 22 nên cậu ta không thể chọn 22. Thứ hai, bốn số 18, 19, 20, 21 đều có thể xuất hiện, cậu ta có chọn số nào cũng có thể bị loại do số lượng đậu trùng lặp.
Cậu ta không thể chọn một số nhỏ hơn 18 hoặc lớn hơn 22, nhưng chọn bất kỳ số nào trong bốn số ở giữa đều có rủi ro. Ba người chơi chẳng khác nào đẩy cậu vào ngõ cụt.
Bọn họ không nhân từ nên cậu ta có bị loại thì cũng phải kéo bọn họ theo. Mắt kính quyết định chọn số 18.
Có hai lý do: Thứ nhất, nếu ai đó trong ba người đầu tiên chọn số 18, thì người đó phải là Thẩm Tư Dịch. Đối với loại người cố ý phá luật này thì kéo xuống nước cũng không tiếc.
Thứ hai, nếu trước đó không có ai chọn 18, tức là trường hợp 19, 20, 22 đúng, cậu ta chọn 18 nghĩa là Đồ Hoá còn 21 hạt đậu. Từ quan điểm của Đồ Hoá, cậu sẽ nghĩ những người chơi trước chọn ít đậu. Chọn số trên 20 thì quá liều lĩnh nên cậu có thể chọn 17 hoặc 18.
Một khi cậu chọn 17 thì mắt kính vẫn có cơ hội. Nếu cậu chọn 18 thì mắt kính có thể kéo cậu xuống nước.
Mắt kính đã nghĩ đến việc không ăn được thì đạp đổ. Nếu cậu ta phải chết thì thôi chẳng thà mọi người cùng chết với cậu ta. Mắt kính chọn số 18 và chuẩn bị tinh thần để bị loại cùng Thẩm Tư Dịch hoặc Đồ Hoá.
Nhưng điều cậu ta không ngờ tới là Đồ Hoá đứng ngay sau cậu ta thẳng tay lấy 21 hạt đậu.
Sau khi bọn họ lấy hết đậu, cai ngục cười khẩy bước tới và thông báo về số hạt đậu trong tay họ: “Số 1 là 20, số 2 là 19, số 3 là 22, số 4 là 18, số 5… 21.”
Cô gái số 3 đã đoán trước kết quả này từ lâu nên vô cùng bình tĩnh. Mắt kính số 4 dù biết mình sẽ bị loại nhưng cũng không ngờ Đồ Hoá thẳng tay lấy hết 21 hạt đậu. Cậu ra ngạc nhiên nhìn Đồ Hoá: “Tại sao cậu lại lấy tất cả số đậu còn lại?”
Đồ Hoá liếc nhìn Thẩm Tư Dịch và cười nói: “Bởi vì tôi tin tưởng vào đồng đội của mình.”
Mắt kính lúc này mới bừng tỉnh. Hoá ra cả cậu ta và vô gái số 3 đều rơi vào bẫy của hai người này. Thẩm Tư Dịch lừa cô gái số 3, sau đó cậu ta phán đoán sai vì số 3 cũng đoán sai. Cuối cùng, cả 2 người bọn họ thất thủ.
Mặc dù mắt kính không cam lòng nhưng cậu ta không thể làm gì khác ngoài việc chờ đợi hệ thống ‘phán quyết’.
[Ding~]
[Những người chơi Đồ Hoá, Thẩm Tư Dịch, Tuỳ Lợi hoàn thành nhiệm vụ phụ: Sống chết có số và nhận được phần thưởng: Thế giới sụp đổ.]
Khi âm thanh hệ thống vang lên, cơ thể của mắt kính và cô gái số 3 từ từ biến thành các hạt pixel và biến mất. Đồ Hoá đang tự hỏi phần thưởng ‘thế giới sụp đổ’ là gì thì cậu cảm thấy mặt đất bắt đầu rung chuyển.
Toàn bộ nhà tù rung chuyển như sắp đổ, mặt đất cách đó không xa cũng nứt ra thành một đường dài như thể một con quái thú ăn thịt người sắp trồi lên từ lòng đất.
Tuỳ Lợi đang đứng gần vết nút nhất kinh hãi nắm lấy hàng rào sắt trên cửa ngục và hét về phía cai ngục: “Thế giới sụp đổ? Đây là phần thưởng quái quỷ gì vậy?!”
Thân hình của tên cai ngục đang dần mờ đi. Trước khi biến mất, gã nở một nụ cười khó hiểu: “Tao thưởng bọn mày quay lại vực thẳm và vĩnh viễn không nhìn thấy mặt trời…”
Những viên gạch vỡ trên đỉnh đầu cuối cùng rơi xuống, cả nhà tù như đổ nát. Đồ Hoá vội vàng nhìn về phía lối ra thì phát hiện nó càng lúc càng nhỏ.
Thẩm Tư Dịch cũng vội vàng chạy về phía lối ra: “Nó định nhốt chúng ta ở màn chơi này mãi mãi!”
Nghe Thẩm Tư Dịch nói vậy, Tuỳ Lợi nhanh chóng đẩy cậu với Đồ Hoá đang đứng trước mặt mình sang một bên và sải bước chạy về phía lối ra. Cậu ta rất cao và nhanh nên có thể lập tức leo ra ngoài.
Trong nháy mắt, lối ra thu nhỏ lại đến đường kính chưa tới một thước. Thẩm Tư Dịch đi theo phía sau Tuỳ Lợi. Thấy Đồ Hoá vẫn ở phía sau, cậu muốn quay lại giúp một tay thì Đồ Hoá hét lên: “Ra trước đi! Chờ tôi ở bên ngoài!”
Thẩm Tư Dịch trông có vẻ lo lắng: “Ông tự ra được không?”
Đồ Hoá nhanh chóng đứng lên. Thân thể của cậu được Tô Cách Trì cải tạo nên sức lực tăng cường rất nhiều. Cậu có thể nhảy qua khe nứt rộng hơn 2 mét này dễ như chơi, nhưng ngay khi cậu lấy đà thì vết nứt mở rộng ra như cái miệng đẫm máu của quái vật.
Đồ Hoá đã dự đoán sai. Ngay khi ngón chân chạm vào gạch đá đối diện, cậu mất thăng bằng và rơi xuống khe núi.
Vào khoảnh khắc cậu đang lơ lửng, một bàn tay rắn chắc và mạnh mẽ nắm lấy cậu. Đồ Hoá ngẩng đầu thì thấy Tô Cách Trì nửa quỳ ở bên cạnh vết nứt, một tay chống trên mặt đất, một tay nắm chặt cổ tay cậu. Anh nói với vẻ mặt có chút trách móc: “Em quá bất cẩn.”
Nói xong, anh kéo cậu đứng dậy.
Bọn họ không nói gì nữa mà vội vã đi về phía lối ra. Thẩm Tư Dịch đi đầu leo lên rồi quay người kéo Đồ Hoá ra ngoài.
Trong nháy mắt cậu nhảy ra ngoài, lối ra khe hở lại thu hẹp lại đến bề rộng chỉ chưa tới nửa thước.
Vẻ mặt Tô Cách Trì ngưng trọng. Anh đặt tay lên lưng Đồ Hoá đẩy cậu ra, nói: “Đi mau.”
Đồ Hoá cũng vội vàng chạy ra khỏi lối ra. Khi cậu định quay lại kéo Tô Cách Trì thì phát hiện ra lối ra nhỏ đã biến mất không còn dấu vết.
Cây cối trong bồn hoa tươi tốt tươi tốt. Đồ Hoá quỳ trên mặt đất hốt hoảng nắm lấy bụi cỏ. Lối ra biến mất, Tô Cách Trì… Cũng biến mất.