Lời này thật sự rất đúng!
Sắc mặt của anh rể Đào lúc đó trở nên tối sầm. Triển Nhan chưa bao giờ nói chuyện với anh ta như thế này trước đây và tất nhiên anh ta, một người đàn ông trưởng thành, không thể mất mặt như vậy được. Nhưng Tiết Liễm lúc đó ngay lập tức ném cả tám tờ tiền xuống chân họ, ôm Triển Nhan và khóc lớn.
Anh rể Đào đi không được mà ở cũng không xong, côn chân một chỗ xấu hổ muốn chết.
Cha Đào xưa nay luôn là người không màng thế sự, những lúc như thế này, ông ta chỉ biết rụt cổ lại. Mẹ Đào bình thường là người nói nhiều nhất, nhưng bà ta không ngờ cô gái nhỏ trước mắt này lại ranh ma như thế, đã lấy tiền còn quay lại cáo trạng. Bà ta cũng nghe Triển Nhan nói rằng chị ta sẽ không để lại tiền cho họ. Lúc đó bà ta liền nóng nảy: “Sao cô có thể nói chuyện như con nít vậy? Cô đã làm dâu vào cửa nhà tôi thì chính là người nhà tôi. Tất nhiên, tiền cũng thuộc về nhà tôi. Con khốn này, sao cô lại ác tâm như vậy? Con trai ta sao có thể không tha thứ cho cô? Cô muốn hành hạ nó như vậy sao? Cô có thể rời đi, nhưng tiền, đều thuộc về nhà ta.”
Tiết Liễm đang cười thầm trong vòng tay của Triển Nhan, sau khi đã cười sảng khoái, thoát ra khỏi vòng tay của chị họ, chỉ vào bà lão và hét lên giận dữ: “Chị ơi, chị nhìn rõ chưa. Đây là điều mà bà ta muốn, đầu tiên bà ta đuổi em đi sau đó sẽ đuổi chị đi đó. Sau đó họ sẽ tìm được một người phụ nữ khác cho anh rể. Có thể một ngày nào đó họ sẽ gặp lại một người bạn cũ của anh rể, không biết chừng họ còn bán chị cho người bạn ấy nữa."
Nếu vừa rồi Triển Nhan tức giận thì bây giờ khuôn mặt chị ta đã trở nên lạnh lùng. Nhưng lần này, chị ta không hề tranh cãi với mẹ chồng mà trực tiếp nhìn Đào Kính Đường, vẻ mặt âm trầm: “Cái gì? Chẳng lẽ cuộc gọi mà anh vừa trả lời là từ người yêu cũ của anh sao? Các người đã hẹn nhau từ lâu rồi sao? Trước đó đuổi em họ tôi đi, sau đó thì đuổi tôi à?”
"Không không không, em đang suy nghĩ cái gì thế?" Đào Kính Đường có thể cho rằng vừa rồi vợ anh ta nghi ngờ nói nhảm, nhưng hiện tại anh ta đã đổ mồ hôi đầm đìa. Sau khi mở cửa xem bên ngoài có ai nghe lén không, anh ta nhanh chóng quay lại thuyết phục mẹ mình: "Đây đã là lúc nào rồi? Mẹ còn làm ầm lên cái gì vậy? Nếu Tiểu Liễm thật sự có vấn đề thì em ấy đã không thể theo chúng ta đến tận đây rồi. Bây giờ mẹ nhìn xem em ấy tràn đầy năng lượng như thế nào, Chúa ơi, mẹ bị sao vậy? Mẹ làm ơn bớt nói vài lời đi mà, nếu để người khác nghe thấy thì chúng ta hết đường sống."