Bà lão trong xe không thể trực tiếp phản bác con trai mình, hơn nữa Triển Nhan tuy không thích bà nhưng lại rất giỏi kiếm tiền. Trong tình trạng lộn xộn này, chọc tức con gà mái vàng cũng chẳng có ích gì. Nhưng giữa lợi ích và mạng sống cái nào quan trọng hơn? Bào lão quyết đoán chọn cái sau.
"Chỉ cần tự mình rời đi!"
Lúc này, do tin tức còn chưa lan ra trên diện rộng nên phần lớn các khu vực vẫn yên tĩnh. Giống như nhà họ Đào, những người khác sẽ chỉ nghĩ đây là một chuyến du lịch tự túc. Tất nhiên, để tránh tối đa những vật cản đường có thể xuất hiện bất cứ lúc nào trên các tuyến đường giao thông chính, anh rer Đào luôn chọn đi trên những con đường phụ.
Lại một nhà trọ nhỏ khác!
Lần này điều kiện còn tệ hơn, phòng tắm thực sự phải dùng chung. Tiết Liễm vừa ra khỏi nhà vệ sinh nữ, bà lão đã chặn cô vào trong.
Đi thẳng vào vấn đề đi!
"Cô nhất định phải biết rõ hoàn cảnh của mình, anh rể và chị họ đối xử tốt với cô, cô nên cảm thấy biết ơn, cô có chết cũng không sao, đừng liên lụy đến gia đình chúng ta. Nếu còn lương tâm thì hãy rời đi càng sớm càng tốt. Đây là tám trăm đồng. Hãy nhanh chóng lấy nó và rời đi ngay.”
Tám trăm đồng?
Bà già này keo kiệt quá. Vả lại tiền ở đây thế mà không phải là Nhân dân tệ! Đây thực sự là một thế giới khác?
Tiết Liễm cảm thấy rằng phải đưa ra quyết định về vấn đề này. Thế là cô giật lấy tiền từ tay bà ta và lao về căn phòng nơi họ ở. Ba người bên trong hình như vừa cãi nhau một trận, sắc mặt ai cũng không tốt. Nhìn thấy Tiết Liễm cầm mấy tờ tiền trên tay xông vào, Đào Kính Đường lập tức kịp phản ứng, lao tới khuyên can, nhưng Tiết Liễm đã lẩm bẩm thành tiếng: “Anh rể, nếu anh không muốn mang em theo cùng thì thôi đi, cứ nói với em một tiếng là được. Anh việc gì phải bảo một bà lão cầm mấy tờ tiền này tới để làm nhục em? Nói cái gì mà em ăn nhờ ở đậu nhà anh, nhận lấy số tiền này khác gì nói em là đứa ăn mày đâu? Em là ăn, là ở nhà chị của em chứ không phải ở nhà họ Đào các người. Chị, nếu chị đã muốn em đi thì em sẽ đi, một đồng cũng không đem theo. Nhưng nếu để người khác đánh vào mặt em như thế này, thì có chăng năm đó mẹ em bị mù, phí công phí sức nuôi nấng chị lớn khôn.”
Lúc đó mặt Triển Nhan đỏ bừng vì tức giận. Chị ta hung hăng trừng mắt nhìn Đào Kính Đường, tiến mấy bước kéo Tiết Liễm vào: "Em đang nói cái gì vậy? Chị của em được ăn một miếng thì em được ăn một miếng. Cớ gì hắn mang người nhà mình theo được còn chị thì lại không được? Nếu không thể mang thì ai cũng không được mang. Đào Kính Đường, anh suy nghĩ cho cẩn thận. Nếu không thì anh bỏ lại bố mẹ anh và tôi sẽ đi cùng anh. Hoặc là anh cùng bố mẹ anh, tôi và Tiểu Liễm, đường ai nấy đi. Để tôi nhắc cho anh nhớ, tất cả tiền trong nhà đều là do tôi vất vả kiếm về, các người sẽ không được mang đồng nào đi cả.”