Quả thật, trên mạng cũng ồn ào huyên náo về tin đồn ngày tận thế tối nay, chỉ có điều, cũng không ai tin. Những năm trước đây, các loại lời đồn đãi nhảm nhí tận thế bay đầy trời, nhưng cuối cùng sự thật đều chứng minh, nhân loại còn rất tốt, địa cầu cũng còn vẫn ổn, cho nên, hiện tại nháo đến mức nào, mọi người cũng sẽ coi đó như một trò đùa.
Nói không chừng còn có ồn ào theo, nhưng thật sự tin, thật ra không có mấy người.
Cho nên nói, chuyện xưa cậu bé chăn cừu nói cho chúng ta biết, thường xuyên khoác lác nói dối, hại người không ít a!
“Thím Trương, thím nhìn trời xem?” Bạch Lăng Vi cũng không có giải thích nhiều , chỉ vào một ít dị thường mới xuất hiện hôm nay, nếu như cuối cùng Thím Trương vẫn không tin, cô cũng không có biện pháp, nhưng trong lòng bản thân đã không thẹn.
Thím Trương nghe vậy, theo bản năng ngẩng đầu nhìn một chút, ngày thường cũng không có chú ý, nhưng khi có người nhắc đến chuyện này, ngược lại thật sự phát hiện một ít bất đồng.
Trời thủ đô vẫn mờ mịt như cũ, nhưng lúc này lại mơ hồ lộ ra một phần màu đỏ, rõ ràng là giữa trưa,nhưng lại giống như ánh hoàng hôn của mặt trời lặn bình thường, hơn nữa, nhìn kỹ mới có thể cảm thấy, màu đỏ nhàn nhạt, thật ra rất yêu dị, nhìn chằm chằm hồi lâu, còn có chút làm cho người ta choáng váng.
Trong lòng lộp bộp, thím Trương cũng không biết bởi vì Bạch Lăng Vi nói như vậy, mình bị ảnh hưởng, hay thực sự có chuyện gì đó không ổn, từ đáy lòng cảm thấy không đúng, nhưng mà, điều này cũng không thể chứng minh, tận thế chính là sự thật: "Tiểu Vi, việc này..."
Thấy Thím Trương biểu tình, Bạch Lăng Vi áp thượng cọng rơm cuối cùng, thấp giọng nói: “Thím Trương, thím ngẫm lại mấy năm gần đây, quốc gia thu vào bao nhiêu lương thực? Lại mở rộng sản xuất bao nhiêu dược phẩm? Nhưng ghe nói tồn đọng trong kho, sản xuất thừa?”
Thím Trương nháy mắt mở to hai mắt, hô hấp dồn dập, tựa như, thật sự bị dọa tới.
“Tiểu Vi, màn thầu bánh bao của con, vẫn còn nóng mà!” Chú Tằng là chồng của thím Trương, xách hai túi lớn ra, cười ha hả đưa cho Bạch Lăng Vi.
“Cảm ơn chú Tằng, Thím Trương, con đi rồi, hy vọng về sau còn có thể gặp lại.” Bạch Lăng Vi đưa mắt ra hiệu cho Thím Trương, xách theo bánh bao màn thầu rời đi.
Chú Tằng nhìn Bạch Lăng Vi biến mất ở ngõ nhỏ, lúc này mới phát hiện vợ nhà mình có hơi thất hồn lạc phách, nhịn không được đẩy bà ấy: “Em xảy ra chuyện gì? Tiểu Vi đã đi rồi.”
Dì Trương trong nháy mắt tỉnh táo, lập tức bắt đầu động thủ thu dọn tiệm bánh bao trước cửa: "Đừng nói gì cả, anh mau gọi điện thoại cho con trai, bảo nó xin nghỉ hai ngày, nhanh chóng trở về. Mặt khác, tìm hết sổ tiết kiệm trong nhà, gọi điện thoại cho ngân hàng, hẹn trước sẽ rút tiền ngay, lát nữa, chúng ta đi siêu thị mua đồ, còn nữa, không phải bảo Tiểu Lý đưa bột mì cho chúng ta sao? Bảo hắn đưa gấp đôi, không, gấp ba bột mì tới đây, không phải ngày mai, hôm nay sẽ lấy."
Tư duy của thím Trương rất rõ ràng, sau khi ý thức được lời Bạch Lăng Vi nói có thể là sự thật, lập tức nghĩ tới biện pháp xử lý.