- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Thanh Xuân
- Xuyên Vào Sách Làm Pháo Hôi
- Chương 47
Xuyên Vào Sách Làm Pháo Hôi
Chương 47
Edit: Lũy Niên
Toàn bộ khán phòng ngay lập tức rơi vào yên lặng.
Người dẫn chương trình cũng không phải người mới, cũng từng trải qua mưa to bão lũ của đồng tiền, sự cạnh tranh khốc liệt trên sàn đấu giá. Y dừng lại không lâu, sau đó thanh âm còn mang theo sự kích động: ” Ghế số 1 mười triệu. “
Không ít người đánh mắt nhìn sang bên phía anh, họ thật muốn nhìn xem ai lại có thể chi ra một số tiền lớn như vậy. Chỉ muốn câu nói, đem giá trị bức tranh đẩy lên cao chót.
Có người không biết, những có người nhìn qua cũng đã nhớ người đó là ai. Họ hoàn toàn nhận ra được thân phận của Thẩm Văn.
Hóa ra là tam thiếu của Thẩm gia, chả trách.
Trang Thâm nghe được tiếng anh báo giá, cậu nhíu mày: ” Anh bị điên rồi? “
Bức tranh kia có bán với giá ba triệu, cậu vẫn còn thấy nó chẳng đáng để mua. 10 mười, muốn đốt tiền hay gì?
Thẩm Văn hiểu ý cậu nên muốn khuyên nhủ cậu bình tĩnh đừng nóng: ” Không có gì, chỉ là tiền đằng nào chẳng vào quỹ từ thiện. Hàng năm đều phải ủng hộ, hôm nay ủng hộ nhiều hơn mà thôi. “
Anh đến nơi này, thứ nhất muốn mua tranh. Thứ hai thuận tiện nâng cao danh tiếng miễn phí.
Trang Thâm: “…”
Nói quyên góp, một lần mở miệng đã là 10 triệu. Tài sản của Thẩm Văn ngay cả cậu cũng khó đoán.
Thanh âm người dẫn chương trình tiếp túc: “….10 triệu lần 2. 10 triệu lần 3!!!! Thành giao! Chúc mừng quý ngài ở ghế số 1 đã thành công lấy được bức tranh này!!! “
………………………………………………………
Mã Bình Xuân đem chuyện lớp 11-10 tiếp tục chống đối giáo viên đến trước mặt hiệu trưởng nói chuyện. Lần này, thái độ của cô ta vô cùng kiên quyết, làm cho Trần hiệu trường vô cùng đau đầu.
Từ những vụ đã xảy ra ở lớp 11-10, y đã vô cùng hiểu rõ thái độ của học sinh trong lớp đối với Mã Bình Xuân. Chuyện này nếu tiếp tục đều không tốt cho cả cô lẫn trò, nhưng y vẫn chưa tìm được giáo viên thích hợp để thay thế.
Lớp 11-10 hầu hết mọi người đều không quan tâm đến thành tích. Cho dù mấy nay không có lão sư đến dạy, cũng học hành bình thường. Mỗi ngày đều tự do học tập.
Hôm nay, không biết là ai để nặc danh trong nhóm lớp nói: [ Hôm nay, tớ đi ngang qua phòng làm việc của giáo viên! Tiết ngữ văn hôm nay có giáo viên mới! ]
[ Giáo viên mới đến? ]
[ Tôi thích giáo viên văn của lớp 1, tính tình tốt lắm. ]
[ Giáo viên ở lớp 6 cũng không tệ đâu, chỉ là giảng bài như anh hùng đem tên trộm bắt trong nháy máy đấy. ]
Vừa mới bắt đầu đã có người lên tiếng đính chính: [ Đều không phải đâu! Một chút nữa các cậu biết sẽ vô cùng khϊếp sợ. ]
Lúc này, lại có người nói: [ Có ai ở căn teen không? Đoán xem vừa nãy tôi thấy gì này! Thẩm Văn với Trang Thâm ăn cơm với nhau ở căn teen! ]
Nếu như nói chuyện giáo viên mới là một cơn sóng xô bờ nhỏ bé, thì chuyện này lại như một cơn sóng thần.
[ Cái gì? Có thật không? Cậu đừng có nói điêu nha! ]
[ Đem so với trân châu còn thật hơn đấy! Chính mắt tôi nhìn thấy mà, tôi lấy cơm xong quay ra nhìn thấy hai người ấy luôn! ]
[ Đậu má, tôi chỉ mới đi đến phòng giáo vụ thôi mà??? ]
[ Thẩm…Thẩm Văn đang cùng Trang Thâm ăn cháo hoa miễn phí trong căn teen kia!!! ]
Sáng sớm, Trang Thâm thường thức dậy rất muộn. Trách được giờ cao điểm, lúc ăn ở căn teen cũng có thể an tĩnh được một chút.
Lưu Phàm sau khi biết cũng không gọi cậu dậy nữa, chung quy thì mỗi người đều có đồng hồ sinh học và cách xử ký thời gian khác biệt.
Trang Thâm mở một giấc mơ.
Trong mơ, cậu làm một chiếc bánh kem, bán với giá 20 tệ.
Thẩm Văn đột nhiên nói với cậu y đói bụng, muốn ăn cái gì đó.
Trang Thâm vừa định nói, để em làm cho anh một cái bánh.
Nhưng mà, Thẩm Văn trong mơ lại nhanh miệng gọi một chiếc bánh ngọt. Anh nói tôi cho em 10 triệu, em mong ăn hết nói đi.
Trang Thâm mở to mắt nhìn Trang Thâm tiêu tiền. Bên ngoài trời đổ cơn mưa, bên trong một xấp giấy dày màu đỏ đặt trên bàn cùng với chiếc bánh ngọt như một tòa núi nhỏ che kín mặt người.
Nhìn xấp tiền trên bàn, cậu định vươn tay ra cầm lấy. Thế nhưng, trong đầu lại đang đấu tranh tư tưởng vô cùng quyết liệt.
Trang Thâm tỉnh lại.
Cậu sờ sờ đầu tóc rối tung của mình ngồi dậy, đi xuống giường.
Mặt cậu hơi tức giận do tỉnh giấc quá sớm, nếu không…cậu có thể trong mơ không chút lo lắng mà tẩn Thẩm Văn một trận.
Cửa vừa mới mở ra, đã truyền đến thanh âm của Lưu Phàm: ” Thẩm Văn? Cậu tìm Trang Thâm hửm? “
” Ừm! ” Một âm thanh lười biếng vang lên: ” Cậu ấy đi chưa? “
” Hình như vẫn còn ngủ…” Thanh âm của Lưu Phàm rất nhẹ, y từ cửa lui lại nhìn. Nhìn thấy Trang Thâm đã tỉnh, y nói với người ở cửa: ” Cậu ấy tỉnh rồi, cậu vào đi. “
Thẩm Văn vừa đi vào, ngay lập tức cảm nhận được hình như tâm trạng của Trang Thâm không được tốt lắm thì phải.
—Giống như lập tức lao từ trên giường xuống cho anh một trận, muốn đánh cho anh kêu cha gọi mẹ.
Thẩm Văn dựa vào bàn, suy nghĩ lại những lời khi này mình nói. Xem có phải anh đã nói gì sai hay không. Thế nhưng, có nghĩ nữa nghĩ mãi anh vẫn không biết mình đã nói gì sai?
Anh liếc nhìn cậu.
Trang Thâm vẫn còn đang ngồi trên giường, tóc trên trán vì ngủ dậy vẫn còn hơi lộn xộn, nhưng không ảnh hưởng gì đến nhan sắc của cậu.
Màu nâu nhạt trong mắt mông lung không rõ ràng, nhìn qua liền biết cậu mới dậy. Trang thái không tỉnh táo lắm.
Thẩm Văn phát hiện ra lí do không gì hợp lí hơn, chắc chắn Trang Thâm gặp ác mộng. Hoàn toàn không liên quan gì đến anh.
Tư thế đứng của Thẩm Văn vô cùng lười biếng, dung mạo lại vô cùng đẹp: ” Cùng nhau đi căn teen không? Bạn ngồi cùng bàn? “
Trang Thâm thậm chí còn đang nghi ngờ lỗ tai của mình có vấn đề.
” Anh? Đi cănteen? ” Trong mắt Trang Thâm đều là nóng nảy.
Thẩm Văn đừng nói là căn teen, cậu hoài nghi tất cả những nhà hàng nhỏ xung quanh trường anh đều không bao giờ vào. Căn teen là nơi nhiều người, nơi hỗn loạn nhất ở trong trường. Anh muốn đi?
Biểu cảm trên khuôn mặt của Thẩm Văn vô cùng tự nhiên, y cười vô cùng tươi: ” Tôi đứng cửa trời cậu đi cùng đấy, có phải rất cảm động không? “
Cảm động con mẹ anh.
Trang Thâm không nói chuyện, cậu từ trên giường đứng lên.
Thẩm Văn nhìn chăn cậu đắp, bởi vì động tác đột ngột nên anh nhìn thấy được vòng eo nhỏ nhắn như ẩn như hiện theo động tác mà lộ ra ngoài.
Chói mắt không chịu được.
Nửa giờ sau, hai người xuất hiện ở canteen trong trường.
Trang Thâm cho là anh chỉ thuận miệng rủ câu đi, chỉ đến nhìn thôi chứ sẽ không bao giờ ăn đô ăn trong cănteen.
Nhưng mà, Thẩm Văn lại ngồi đối diện cậu hơn nữa còn cùng cậu ăn cháo hoa???
Trang Thâm nhìn anh ăn chén cháo kia, không biểu tình nói với anh: ” Bên kia có cửa sổ đấy. “
” Tôi biết, tôi cảm thấy cháo hoa rất ngon. Rất dễ ăn. ” Tay Thẩm Văn đang cầm cái thìa. Ghế ở cănteen trường rất dài, xung quanh ngồi cùng không đυ.ng vào nhau.
Nhìn kỹ có thể thấy không phải chỉ lớn bình thường…
Khi hai người ngồi xuống, người xung quanh ngay cả nói chuyện nhẹ nhàng của không dám. Thường thường liếc mắt nhìn sang.
Nhất là những nữ sinh, sáng sớm xuống cănteen đã nhìn thấy cảnh này. Con mắt đều không thể rời đi được nữa rồi, cơm tuy đút vào miệng như không nhai, toàn bộ tâm trí đều đặt ở mỹ nam.
Hai người cùng nhau xuất hiện ở cănteen, quả thức khiến cho cănteen có thêm ánh sáng.
Thật là vinh hạnh quá mà!!!
Thẩm Văn khi ăn cơm rất an tĩnh, Trang Thâm cũng không nói, không cười. Im lặng mà ăn.
Động tác của hai người đều rất chẫm rãi, thế nhưng lại vô cùng hài hòa.
Sau đó không lâu, trên diễn đàn trường lập tức xuất hiện topic mới.
[ Hình ảnh hai người này ở chung thật giống như một đôi vợ chồng già. ]
Bên dưới ngay lập tức có người bình luận:
[ Cái gì mà vợ chồng già, phải là chồng chồng.]
[ Tôi cũng có ý này. ]
[ Tùy rằng tên cũng nói, nhưng tôi có thể đoán ra rằng hai nhân vật chính các bạn đang nói là ai. ]
Bởi vì có giáo viên mới. Nên đến tiết ngữ văn, tất cả mọi người đều tranh cãi vô cùng ầm ĩ.
Trang Thâm đem tai nghe lên, mở điện thoại di động lướt. Những tin mà bạn bè đăng lên, còn có tuyển nhân viên, yêu cầu bán hàng, công việc các thứ.
Trang Thâm thoát hết toàn bộ ứng dụng ra, chợt phát hiện phòng học yên tĩnh đến lạ thường.
Tưởng Hoài nghiêng người sang, mở to hai mắt nhìn lẩm bẩm: ” Đây là giáo viên mới của chúng ta sao? “
Người ngoài cửa đi vào là một nữ giáo sư, nhìn rất trẻ chỉ có 25-26 tuổi.
Tóc buộc cao, mái tóc nhuộm hơi tối màu. Trang phục thanh nhã, áo trắng, váy dài đến đầu gối. Tự tin mười phần.
Trọng điểm ở đây là không chỉ nhan sắc xinh đẹp còn rất trẻ, không giống như những giáo viên trung niên khác. Ngươc lại cho người khác cảm giác giống như cô chỉ mới là sinh viện đại học.
” Chào các em, từ ngày hôm nay cô sẽ là giáo viên dạy môn văn của các em. ” Cô khẽ mỉm cười, ánh mắt nhàn nhạt đảo quang lớp. ” Cô là Đường Tuệ, trước đây từng dạy học ở thành phố Kinh. Lần đầu tiên đến thành phố Giang, cô hy vọng chúng ta sẽ cùng nhau cố gắng thật vui vẻ. “
Có ủy viên học tập dẫn đầu, tất cả mọi người đều nói vâng ạ.
Đường Tuệ mở máy tính lên, sau đó mở lên môtj video. Là một kênh văn học, vừa giảng bài, vừa có thể chỉ ra dẫn chứng.
” Các em trước xem một đoạn video, sau đó chúng ta sẽ bắt đầu bài học ngày hôm nay…”
Mọi người vốn không mang theo tâm trạng học tập, bây giờ lại thi nhau nhìn về phía bục giảng, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc.
Lần này giao viên mới không chỉ xinh đẹp, tính cách tốt lại có thể xem video.
Cả lớp ngồi ngay ngắn, lớp 11-10 tất cả mọi học sinh đều chăm chỉ nghe giảng. Thậm chí sau khi tan học, một đám nữ sinh còn to gan cùng nhau nói chuyện phiếm với giáo viên mới.
Kết quả còn phải hiện cùng chung thần tượng, trò chuyện còn nhiệt tình khí thế hơn.
Trong phòng giáo viên, Mã Bình Xuân quay lại bàn làm việc của mình. Đúng lúc, nhìn thấy giao viên mới đến cùng những học sinh lớp 11-10 cùng nhau đi đến đây.
” Vừa học xong còn phải đi đến đây, vất vả cho các em. ” Thanh âm của Đường Tuê không che giấu sự vui vẻ bên trong.
Mã Bình Xuân nhíu mày, nghe được lời Từ Học Hải hỏi Đường Tuệ: ” Cô Đường, buổi học hôm nay thế nào? “
Trên mặt Đường Tuệ mang theo nụ cười vui vẻ: ” Lúc đầu, em nghe thầy hiệu trượng nói sơ bộ về lớp, em còn nghĩ rằng làm quen với lớp vô cùng khó khăn, không nghĩ đến…”
Mã Bình Xuân lắng tai nghe, cô ta luôn cảm thấy lớp 11-10 là một đống bùn nhão không dính được lên tường, ai dạy thì cũng thế thôi.
Cô ta vừa lúc nhìn thấy nụ cười tỏa nắng của Đường Tuệ, trong nụ cười kia còn mang theo những ý nghĩa không rõ ràng.
” Không nghĩ đến các em ấy ai cũng đều ngoan ngoãn, trong lúc học không nói chuyện riêng. Vô cùng nghiêm túc nghe em giảng bài, tích cực trả lời câu hỏi. Hết giờ học còn giúp em thu dọn đồ đạc, còn nói cho em những chuyện ở trong trường. “
Mã Bình Xuân càng nghe càng không có tư vị gì, khẽ xùy một tiếng, nhắc nhở: ” Cô Đường mới đến, nên các em ấy mới hiếu kỳ vậy thôi. Cô dạy lâu rồi sẽ biết bản tính thật. Thành tích không chỉ kém…”
Sự vui vẻ trên khuôn mặt của Đường Tuệ không giảm: ” Cô Mã nói quá, các em ấy trong lớp rất nghe lời. Tôi có thể tự nhiên được học sinh của mình như thế nào. Cô có thể mình quan tâm quá nhiều không? “
Mã Bình Xuân cũng là một giáo viên văn. đương nhiên hiểu được những ý tứ bên trong lời nói ấy. Không nghĩ đến cô gái trẻ này lại có thể khóe ăn khóe nói đến vậy.
Đường Tuệ ngồi trên ghế, liếc nhìn đồng nghiệp của mình: ” Các em ấy tuy rằng thành tích có kém, thi vào đại học cũng không phải vấn đề gì.”
Mã Bình Xuân lành lùng đáp trả: ” Bọn nó có thi vào trường nào đi nữa cũng chỉ thế thôi. “
Để cô ta coi một đám như vậy thì sao có thể tốt lên?
Cô ta hiện tại vô cùng thoải mái khi có thể ném đi cái lớp 11-10.
……………………………………………………………………………………..
Cửa hàng đồ ngọt Trang Thâm đang làm đột nhiên có chút chuyện, nên Trang Thâm đến giúp một tay. Thế nhưng, Chu Lưu lập tức nhắn tin lại với cậu: [ Đừng đến!!! Bọn chị đã tìm được người rồi!!! Em đừng đến! ]
Trang Thâm cảm thấy không có chuyện gì, đằng nào thì tiết cuối cùng thứ sáu kết thúc thì cậu cũng sẽ đến tiệm để hỗ trợ.
Thế nhưng cậu vừa rời đi, tin nhắn lại đến.
Tiết: [ Tan học nhớ cẩn thận, có người bên 13 muốn qua đây đánh nhau với cậu. Tốt nhất đừng ra khỏi trường học. ]
Trang Thâm tắt điện thoại rồi bỏ vào trong túi, tiếp tục đi ra ngoài trường.
Cậu mới chuyện đến trường này cũng chỉ gây sự với một vài người, không biết lần này là ai muốn đến tìm cậu gây sự đây
Nếu xét về thời gian, thì Phạm Thịnh hiện tại chắc đã được thả ra từ cục cảnh sát. Nghe nói, sau khi hắn biết được lệch đuổi học từ phía nhà trường thì đã chuyện đến Thập Tam Trung.
Thành tích của hắn vốn rất kém, hơn nữa lại có tiền án, coi có bỏ tiền ra cũng không có trường nguyện ý nhận hắn. Cuối cùng chỉ có Thập Tam Trung chịu nhận.
Mới ra được mấy hôm, mà đã nghĩ cách muốn trả thù cậu? Hành động này cũng coi như nhanh.
Được rồi, vết sẹo đi qua quên đau thương đi đến.
Trang Thâm lạnh mặt, bước chân của cậu không nhanh, không chậm.
Cùng lúc đó, Tưởng Hoài cũng nhận tin nhắn của Thẩm Văn: [ Trang Thâm đâu? ]
Tưởng Hoài trả lời anh: [ Cậu ấy đi ra khỏi trường rồi, hình như là đến tiệm đồ ngọt. Sao vậy? ]
Thẩm Văn: [ Người bên Thập Tam Trung muốn tìm cậu ấy. Nếu cậu liên lạc được với Trang Thâm thì nói cậu ấy một tiếng. ]
Tưởng Hoài: [ Cậu ấy trước học ở Thất Trung mà? Nếu có thù oán thì phải là Thất Trung chứ? Không thù không oán, Thập Tam Trung tìm cậu ấy làm gì? ]
Thẩm Văn không trả lời y, Tưởng Hoài không biết nghĩ đến điều gì chạy thẳng ra bên ngoài.
Trang Thâm rất mạnh, đánh lộn cũng chẳng theo ai. Nhưng ở bên trong Thập Tam Trung, đánh nhau đều có sự hội tụ của anh chị xã hội, nếu vậy Trang Thâm rất có thể sẽ gặp nguy hiểm.
Là huynh đệ của cậu, nhất định sẽ không để cậu chịu trận.
Tưởng Hoài rời khỏi trường học, kế tiếp cổng trường Ngôi Sao tiếp đón một loạt âm thanh đầy oanh liệt.
Tan học, nam sinh nữ sinh vẫn chưa rời đi bị hút thu bởi những âm thành này. Nhất thời tò mò mà nhìn lại.
Một thanh âm từ cuối đường vang lên, kéo theo đó là tiếng chân ga rít gào trong gió như những con mãnh thú đang nổi giận, hô hào xông đến. Cuối cùng từng bước từng bước dừng lại ở cửa.
Một chiếc moto xanh bạc xuất hiện trong tầm mắt, nam sinh ngồi phía trên xe chống một châ xuống, một tay cởi bỏ nón an toàn trên đâu xuống.
Lông mày y hơi nheo lại, hai lông mày sắc bén. Gương mặt của y không chỉ đem theo vẽ chán ghét, mà còn khuôn mặt lạnh lùng khiến ai cũng không dám đến gần.
Một nữ sinh ngược lại cả gan lớn mật: ” Đây là ai vậy? Thât đẹp trai mà! “
Bạn thân của nữ sinh kéo cánh tay cô, đem người kéo ra xa mới ghé tai nói nhỏ: ” Nhỏ giọng đi! Người này không phải người của trường chúng ta đâu! “
” Kia là ai vậy? “
” Giáo bá của Thất Trung, Tiết Trì Mặc. Không chỉ đánh nhau rất lợi hại, mà còn vô cùng tài nhẫn. “
” Mau cầu nguyện đi…”
Nữ sinh vẫn đang nói, thiếu niên mạnh mẽ bên kia đã bỏ điện thoại vào trong túi. Thanh âm kia đột nhiên vang lên một lần rồi nhanh chóng liếc qua bọn họ, biến mất trong ngang tấc.
Thiếu niên trước mắt giờ chẳng còn…
Nữ sinh nhìn bóng lưng của y, không nghĩ ra được gì: ” Hắn ta đến chơi à? “
Trang Thâm chậm rãi đi đến cửa hàng đồ ngọ, cậu mới gửi tin nhắn đi. Trước mắt đã xuất hiện mấy nam sinh cường tráng, dữ tợn.
Trên người bọn họ là đồng phục học sinh của Thập Tam Trung, áo khoác đỏ chót khoác bên ngoài, không chỉ vậy còn muốn kéo tay áo lên để lộ những hình xăm xinh đẹp, trên người còn đeo những sợi dây chuyền, vòng tay bạc.
Đứng chung một chỗ, thật không có lời gì để tả.
Người cầm đầu nhíu mày nói với cậu: ” Thu phí bảo hộ, hai nghìn. “
Ánh mắt mang theo lạnh lùng, Trang Thâm nhấc mắt: ” Cút! “
” Ồ? Khẩu khí của thằng nhóc này coi bộ lớn nha! ” Anh xã hội nở nụ cười, bàn tay chống lên bức tường nhỏ trong hẻm: ” Không đưa cũng được, bọn anh đánh cưng xong một trận rồi cho cưng đi nhé? “
Mấy người còn lại bắt đầu cười một cách quái dị, sau đó xông đến phía cậu.
Bên ngoài có mấy học sinh đi ngang qua, thế nhưng không ai dám lại gần.
Mấy người kia vừa nhìn là biết anh đại chị đại, những kẻ không đứng đắn lại còn hay vào tù ngồi chơi. Lúc nhìn thấy hai chân đã nhũn ra, tay phải dán vào tường mới có thể đi tiếp. Thì làm sao còn có can đảm đến gần cái ngõ kia?
Không biết người bị vây lại là ai nữa. Không sợ hãi cũng không kêu cứu, bình tĩnh như phía trước chẳng có ai. Thật là can đảm nha.
Hai tiếng sau, một âm thanh quen thuộc như sấm hét, chớp vàn dừng thẳng trước con hẻm nhỏ.
Tiết Trì Mặc nhanh chóng cởi mũ bảo hiểm ra, chìa khóa xe còn chưa rút đã chạy vào bên trong.
Hai năm qua, Trang Thâm rất ít khi đánh nhau. Mỗi lúc khai chiến đều là do y động thủ trước. Trang Thâm chỉ ngồi bên cạnh xem kịch.
Y không biết thực lực thật sự của Trang Thâm ra sao, thế nhưng đối với những người già đời ở Thập Tam Trung thì rất có thể Trang Thâm sẽ thiệt.
Tận cùng bên trong hẻm, Tiết Trì Mặc chạy đến thế nhưng bước chân y không hiểu sao lại chậm lại.
Con hẻm khá tối, chỉ có vài centimet ánh sáng chiếu vào. Khi hoàng hôn biến mất, nơi đây cũng tối lại. Bóng tối bao chùm không lấy một ánh đèn.
Bên trong ngõ hẻm hoang vắng, chỉ có một thùng rác lớn được đặt gần cuối ngõ. Thứ nghe được chỉ có những thanh âm mang cho người ta cảm giác lạnh lẽo.
Nơi đây, có một bóng lưng thiếu niên cao gầy. Thiếu niên ấy quay lưng về phía y. Trên tay còn đang cầm lấy cổ ảo của một người, người nọ tùy rằng bị đánh cho sắp hấp hối thế nhưng vẫn giận dữ mà rống lên: ” Con mẹ nhà mày…mày có thả bố mày xuống không? Có tin ngày mai qua đi mày đéo còn cái tay để ăn cơm không…”
Bên trong người Trang Thâm như một hầm chứa băng, ánh mắt khí thế của cậu khiến người khác lạnh đến không chịu được. Cậu không nương tay, đem người nọ ném thẳng lên tường.
Vị đại ca xã hội bị cậu đập, con mắt trắng rã lăn đến phía thùng rác.
Thùng rác bị một vật thể không xác định đập thẳng lên, lắc lư một chút rồi thẳng tắp ngã xuống. Bao nhiêu rác thi nhau đổ lên đầu vị đại ca xã hội kia.
Vị đại ca xã hội kia còn nỉ non mấy cậu rồi nằm bất tỉnh nhân sự dưới thùng rác.
Không chỉ hắn ta, trên mặt đất còn rất nhiều người đang nằm bất tỉnh, tất cả đều bị đánh cho bầm dập.
” Sao cậu lại đến đây? ” Trang Thâm nghiêng đầu, thấy được người đứng đằng sau mình Tiết Trì Mặc.
Tiết Trì Mặc nhìn cậu thu hết lại vẻ mặt lạnh lùng vô tình của cậu, như một con báo bị người thuần phục đem toàn bộ tính công tính của mình thu lại.
Y đến gần, liếc nhìn Trang Thâm lại nhìn xuống một đống phế vật dưới đất: ” Một mình cậu, đánh hết bọn nó? “
Trang Thâm mạnh như vậy sao?
Trang Thâm thờ ơ đáp lời y: ” Ừm, có giấy không? “
Tiết Trì Mặc vẫn còn đang sững sờ, nghe được câu hỏi của cậu còn đang nghi ngờ những gì mình nhìn thấy: ” Làm gì? “
” Bẩn, lau tay! ” Mười đốt ngón tay trắng trẻo đươc buông thẳng với chỉ quần, trong mắt cậu không che giấu ghét bỏ bên trong.
Tiết Trì Mặc: ” Trên xe có…”
Tiết Trì Mặc đưa giấy cho cậu, nhìn cậu cẩn thận lau từng ngón tay. Ánh mắt rơi vào khoảng không mịt mù.
Nhưng rất nhanh, y cảm nhận được một ánh mắt không phải bạn như kẻ thù đáng nhìn thẳng về phía y. Ánh mắt y mang theo đề phòng nhìn thẳng đến phía ánh mắt ấy đến.
Đối diện có một chiếc chiếc xe màu đen.
Cửa sổ xe hạ xuống, gương mặt của người trong xe lộ ra. Ánh mắt người nọ luôn nhìn về hướng này, khuôn mặt thờ ơ, lạnh nhạt. Thế nhưng, ánh mắt người nọ nhìn y lại mang theo sự thù địch không rõ.
Trang Thâm lau tay xong, ném giấy vào thùng rác: ” Lát nữa, cậu tính lại gì? “
Tiết Trì Mặc thu hồi ánh mắt của mình, giọng nói y rất nhẹ: ” Ừm, cùng cậu đi ăn? “
Trang Thâm vừa rồi mới đánh nhau với người ta xong, nên đích xác nên ăn cái gì vào để bồi bổ cơ thể, nhìn y nói: ” Đi, tôi mời cậu! “
Tiết Trì Mặc giúp cậu khôi phục camera, hack phiếu bầu. Tuy cuối cùng không dùng đến, nhưng vẫn nên mời y một bữa.
Hết lần này đến lần khác y đều không nhận tiền của cậu, nên cậu cũng chỉ có thể mời y ăn bữa cơm.
Tiết Trì Mặc vừa muốn từ chối, nói để y trả. Nhưng có một người đang đi đến đây.
Là người ngồi trên xe.
Tiết Trì Mặc cảm nhận được người này đối với mình có địch ý, y nhanh chóng nhấc chân chắn trước mătj Trang Thâm. Y nhíu mày, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Thẩm Văn.
Một bộ dạng muốn bảo vệ người phía sau, không muốn Thẩm Văn lại gần.
Thẩm Văn ngược lại làm bộ không thấy y, ung dung nhìn về phía Trang Thâm: ” Tôi nghe nói có người tìm cậu gây sự, đánh xong rồi à? “
Trong mắt y ngoài dịu dàng thì không còn gì khác, so với ánh mắt khi này nhìn Tiết Trì
Mặc quả đúng là khác nhua một trời một vực.
Trang Thâm trả lời anh: ” Ừm. “
Tiết Trì Mặc nhíu mày, trực giác nói cho y biết người này có ý gì đó với Trang Thâm.
Sau đó y nghe thấy anh hỏi: ” Chuẩn đi đâu vậy? Tôi cho cậu đi nhờ một đoạn. “
Trang Thâm: ” Tôi mời cậu ấy đi ăn một bữa, không cần. “
Ánh mắt Thẩm Văn nhìn thoáng qua Tiết Trì Mặc, giọng nói anh vô cùng bình tĩnh: ” Hửm? Mời ăn? “
Anh không nghĩ đến, bữa sáng còn ngồi cùng bàn uống cháo hoa với cậu, giờ lại nhìn cậu mời người đi ăn cơm.
Phải có tình cảm tốt thế nào, mới có thể khiến cho Trang Thâm mời người đi ăn?
Trang Thâm: ” … “
Trang Thâm vô cùng diệu kỳ nhìn anh, cảm giác Thẩm Văn có gì đó hơi lạ.
Cậu không suy nghĩ theo thói quen nói: ” Anh muốn đi cùng không, tôi mời. “
Nếu là bình thường, Thẩm Văn sẽ không ăn ở những quán ăn bình dân. Anh chỉ ăn ở những nhà hàng 5 sao. Bởi nơi đó mới phù hợp với địa vị của chính bản thân anh.
Thẩm Văn cười cười, vô cùng tự nhiên nói: ” Đi thôi. “
Trang Thâm lại càng nhìn anh với ánh mắt vô cùng kỳ quái.
Thẩm Văn không chỉ nguyện ý ăn cơm ở cănteen, mà còn nguyện ý đi ăn ở quán bình dân?
Chẳng lẽ hôm ấy ở hội đấu giá, anh chỉ muốn làm màu? Thực tế là móc ra toàn bộ gia tài của anh?
Dù gì thì 10 triệu cũng không phải con số nhỏ.
Điều cậu hoài nghi chắc cũng có thể xảy ra đi? Dù gì con người Thẩm Văn cũng rất sợ
bản thân sẽ mất mặt trước mọi người.
Trang Thâm thờ đi dẫn hai người đến quán cơm.
Ba người ngồi xuống một chiếc bàn vuông. Trang Thâm ngồi bên kia, đối diện và Trang
Thâm cùng Tiết Trì Mặc.
Phục vụ đặt xuống bàn thực đơn, Trang Thâm lười chọn, nói với hai người: ” Muốn ăn gì gọi đi. “
Tiết Trì Mặc biết cậu lười, mở miệng nới với phục vụ: ” Một kê gà hầm. “
Thẩm Văn nhìn thực đơn, ánh mắt y dừng lại trên bảng giá, trả lời: ” Cái này không phải kê gà ta, đều nuôi bằng chất kí©h thí©ɧ. Ăn không tốt cho sức khỏe. “
Tiết Trì Mặc nhướng mày, cảm giác giống như người này cố ý gây sự với y vậy: ” Thế ăn gì tốt? “
Thẩm Văn lật menu nhiều lần, mới chọn được một món mà giá cả hợp lý, lại nhìn có vẻ đồ ngon: ” Sò điệp hấp miến đi. “
Tiết Trì Mặc khoang tay, mở miệng nói: ” Hải sản ở những nơi này làm không tốt rất dễ mặc bệnh. “
Thẩm Văn: ” … “
Thẩm Văn ngẩng đầu lên, nhìn thấy ánh mắt của Tiết Trì Mặc. Hai người chắc chắn không hợp nhau!!!
Anh để menu xuống, dựa vào ghế rõ ràng hỏi: ” Cậu muốn ăn gì? “
Tiết Trì Mặc không trả lời anh, hai người cứ vậy nhìn nhau. Ánh mắt có thể nói là bắn ra lửa.
Phục vụ đứng một bên ghi món không hiểu hỏi: ” Kê gà hầm có gọi không ạ? “
Tiết Trì Mặc: ” Có. “
Thẩm Văn: ” Không. “
Phục vụ lại hỏi một cậu: ” Sò điệp hấp miến? “
Tiết Trì Mặc: ” Không. “
Thẩm Văn: ” Có. “
Phục vụ: ” … “
Hai người nhất định phải tranh nhau gọi món hợp ý…
Ánh mắt Trang Thâm rời khỏi màn hình điện thoại ngẩng đầu lên cũng nhận thấy được giữa hai người họ như có như không có tư lửa bắn bốn phía.
Chỉ vì một món ăn mà cũng cãi nhau cho được.
Cậu đặt điện thoại lên bàn, ánh mắt nhìn hai người: ” Các cậu quen nhau? “
Tiết Trì Mặc: ” Không. “
Thẩm Văn: ” Không. “
Trang Thâm: ” … “
Mới ngày đầu gặp mặt đã vì một món ăn mà cãi nhau?
Trang Thâm nhìn qua menu, tùy tiện gọi bốn món, nói với phục vụ xong mới hỏi: ” Các cậu có ý kiến gì không? “
Bọn họ hoàn toàn không có ý kiến gì cả.
Xung quanh yên ắng.
Ăn cơm xong, Tiết Trì Mặc lái xe moto rời đi. Thẩm Văn cùng Trang Thâm chậm rãi cùng nhau đi về trường.
Cậu vốn là muốn đi đến cửa hàng đồ ngọt xem nhưng mà nhìn tình hình thì mai có thể đi.
Vừa vào cửa ký túc xá, Trang Thâm nhận được tin nhắn của Tiết Trì Mặc.
Tiết: [ Người bạn học kia cậu, nên cách xa cậu ta. ]
Trang Thâm: ” … “
Trang Thâm cất điện thoại di động vào túi, nhìn người bên cạnh nói: ” Hôm nay tại sao lại cùng cậu ấy cãi nhau? “
Thẩm Văn dừng bước, sắc mặt nghiêm túc nhìn cậu: ” Bạn của cậu tốt nhất nên cách xa. “
Trang Thâm: ” … “
……………………………………………..
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Trang Thâm: Tôi thấy các cậu bị bệnh thật rồi.
…………………………………………….
Lời editor muốn nói: Tiểu Mặc [ Tiết Trì Mặc ] = Tiết Chậm Hắc
Bản dịch thô nó ra vậy các bác nhớ nhé, biết đâu lại có thể sẽ thành pass của mấy chương sắp đến
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Thanh Xuân
- Xuyên Vào Sách Làm Pháo Hôi
- Chương 47