Chương 40

Editor: Lũy Niên

Quyển sổ được đặt trên bàn được mở ra một cách nhẹ nhàng, Trang Nhược Doanh mỗi nét bút đều viết vô cùng gọn gàng, theo một quy củ nhất định.

Người chỉ cần liếc mắt đều có thể biết trên đó viết những gì. Trang Thâm nhìn lướt qua, ngay lập tức nhớ nghĩ bên trong viết những gì.

Thế nhưng, quyển số này sao lại nhìn quen mắt đến vậy?

Lúc Trang Nhược Doanh làm rơi đồ đạc xuống đất, Trang Thâm nhặt quyển sổ ấy lên.Dùng đôi bàn tay xinh đẹp của mình mở đúng trang sách khi nãy mở ra đưa về phía ả. Cặp mắt xinh đẹp nheo lại: “Các này là cái gì? “

Trang Thâm khi nãy còn vo cùng bình tĩnh, nhưng bây giờ không còn như trước. Khí lạnh không biết từ đầu xông ra khiến người ta không khỏi nổi da gà.

Trang Nhược Doanh nhìn những dòng ghi chép của chính mình, trong nháy mắt ngây người không biết phải làm sao.

Trước đây, trong cuộc thi bình chọn hoa khôi giảng đường đã có những lần thuê người hack phiếu bầu. Sau khi, biết được đối phương bên kia cũng thuê hacker. Trang Nhược Doanh đã bỏ ra một số tiền lớn.

Để có được cách liên lạc với Thẩm Văn.

Chỉ cần bắt được vị trí hoa khôi trong tay. Không phải có thể đến gần Thẩm Văn hay sao? Nếu được như vậy, sau này mỗi lần người người nhắc đến giáo thảo Thẩm Văn, không phải sẽ nghĩ ngay đến hoa khôi giảng đường chính là ả ta hay sao!!!

Trang Nhược Doanh, mỗi bước tính của ả ta đều đã được tính toán thật kỹ lưỡng. Thẩm Văn luôn là niềm khát khao của toàn bộ nữ sinh trong trường. Chỉ cần có thể ở cùng Thẩm Văn chuyện xấu gì cũng có thể làm. Chỉ cần trở thành bạn gái của anh thì chuyện gì có thể bằng chứ?

Trang Nhược Doanh tìm đủ mọi cách, từ tay hacker lấy được số điện thoại cùng tài khoản trên mạng xã hội của Thẩm Văn.

Ả không dám gọi điện cho anh, có được số điện thoại hay điện thoại thì có làm sao?

Những điều ấy tựa như hòn đá chìm dưới đáy biển sâu. Ả ta không dám, đối phương cũng không biết được ả là ai!

Có những khi ả ta từng nghĩ, liệu có phải vì chuyện trên diễn đàn ngày ấy mà Thẩm Văn làm như không thấy ả?

Lúc này, bị Trang Thâm phát hiện ả dùng tiền để mua chuộc hacker, vừa thẹn vừa giận nói: ” Trả quyển sổ lại cho tôi! “

Viền mắt ả đỏ lên, chỉ còn thiếu một bước nữa để giả vờ e thẹn yếu đuối.

Trang Thâm cầm quyển sổ đi đến gần ả, quanh thân cậu tỏa ra một luồn khi thấp, khuôn mặt vô cùng lạnh nhạt: ” Cô từ đầu mà có những thứ này? “

Lúc này, cửa chính một lần nữa được mở ra. Quản ra thấp giọng nói: ” Hách tiên sinh, đến! “

Trang Huy Nghiệp lúc đầu còn muốn đi lên lầu, ông không muốn chen vào mấy chuyện linh tinh của mấy đứa trẻ trong nhà.

Chỉ là mấy đứa trẻ chưa hiểu chuyện quậy nhau. Thế nhưng, quay đầu nhìn thấy Hách Duệ Thành ông lập tức dừng lại bước chân của bản thân.

Trang Huy Nghiệp tuy rằng có công ty riêng, kiếm được không ít tiền. Nhưng suy cho cùng ở Giang Thành căn cơ địa vị của ông trong giới không sâu. Nói đi nói lại cũng chỉ là một thương nhân nhỏ, một nhà giàu mới nổi.

Mà Hách Duệ Thành tuy chỉ là giám đốc trong ngành công an, nhưng bối cảnh lại không thể khinh thường. Chỉ cần có được sự giúp đỡ của y, ngày sau dù chuyện gì cũng không cần lo.

Trang Huy Nghiệp nở nụ cười, giọng đầy tôn kính nói: ” Anh Duệ Thành, là cơn gió nào đưa anh đến nơi này vậy? “

Đôi mắt Hách Duệ Thành nhạt nhẽo, không mang theo ý tứ gì mà liếc nhìn ông, sau đó lại nhìn Trang Thâm: ” Cuối tuần này không có việc gì quan trọng, nên muốn tìm Tiểu Thâm ăn một bữa cơm. Nhưng thằng bé nói phải về nhà một chuyến, nên tiện đường tôi đi đến đây sẵn tiện đợi thằng bé ăn cơm xong sẽ đem nó đi! Liệu có được không, em rể?”

Y nói xong, dừng một giây sau quay lại đã lập tức nở một nụ cười không mấy thân cận: ” Xem trí nhớ của tôi này, khi nãy gọi sai! Phải là Trang tổng mới đúng! “

Nụ cười của Trang Huy Nghiệp cứng đờ, trái tim cũng vì vậy mà mất đi một nhịp.

Trước đây, ông cùng Hách Duệ Thành mỗi khi gặp mặt đều nâng ly cạn chén. Nhưng từ đi Hách Nhàn đi rồi, những dịp như vậy đều không còn nữa!

Hơn nữa, trong ý tứ của y chỉ muốn Trang Thâm đi cùng mình thật nhanh! Làm gì còn ý muốn ở lại ăn cơm, uống rượu như trước kia?

” Đương nhiên, để em bảo người mang thêm bát đũa! ” Ánh mắt Trang Huy Nghiệp chăm chú nhìn Trang Thâm, chỉ hy vọng cậu có thể hiểu ý ông kêu Hách Duệ Thành ở lại ăn cơm.

Không nghĩ đến bên này, Trang Thâm cầm quyển sách trong tay, biểu cảm trên mặt không có gi thay đổi: ” Không cần, tôi lập tức đi ngay! Không cần phiền phức! “

Hách Duệ Thành hiểu ý cậu, nợ nụ cười: ” Vậy là Tiểu Thâm không muốn ăn cơm ở nhà? Vậy thật tốt, bác dắt cháu về nhà ăn cơm! “

Ý niệm của Trang Huy Nghiệp lập tức bị cậu chọc thủng, cái gì cũng phản ứng không kịp. Khuôn mặt đỏ lên vì xấu hổ!

Mấy năm nay, ông cùng Hách gia không qua lại.

Trăm triệu lần không nghĩ đến sẽ có một ngày, Hách Duệ Thành sẽ để ý đến Trang Thâm như vậy. Ngày hôm nay còn muốn dắt Trang Thâm về nhà ăn cơm.

Trang Huy Nghiệp thiếu chút nữa đã quên mất trên thế giới này còn tồn tại một người tên Hách Duệ Thành. Ngày hôm nay, y đột nhiên xuất hiện, cuối cùng đã làm cho Trang Huy Nghiệp phát hiện mình đã mất đi cái gì!

Ông nắm chặt hai tay mình, bất động nhìn chằm chằm vào Hách Duệ Thành.

Hách Duệ Thành cất bước đi đến bên phía Trang Thâm cùng Trang Nhược Doanh, y không biết tại sao hai người lại đối đầu gay gắt như vậy.

” Có chuyện gì vậy? “

Trang Nhược Doanh nhìn Hách Duệ Thành trước mặt mình, không dám làm ra chuyện gì. Ả ta luon cảm thấy người này có thể nhận ra bất kỳ điều gì, chuyện xấu mà ả ta làm có thể ngay lập tức bị y phát hiện.

Hơn này, Hách gia là nhà ngoại của Trang Thâm, ả ta không biết một ai!

Trang Thâm ném quyển sổ trên tay xuống mặt đất, nhấn mạnh nói cho ả biết: ” Trước đây, cô ở trên diễn đàn trường bôi nhọ nhục mạ tôi, hiện tại không từ thủ đoạn để có được cách liên lạc với Thẩm Văn? Trang Nhược Doanh, tốt nhất cô nên biết thân phận của mình ở đâu mà bỏ suy nghĩ dơ bẩn đấy đi! “

Quyển sổ bị cậu ném thẳng đến chân, Trang Nhược Doanh không tự chủ lùi lại mọt bước.

Trực tiếp bị Trang Thâm nói ra những chuyện xấu mà bản thân mình đã làm, thân thể ả ta run lên vì sợ hại. Nhưng vẫn mạnh miệng chối bỏ: ” Anh dựa vào cái gì mà nói tôi dùng thủ đoạn? Tài khoản là do anh ấy tự tay đưa cho tôi, không được à? “

Trang Thâm lấy điện thoại di động ra, nghiêng đầu nhìn ả. Ánh mắt của cậu lạnh đến đáng sợ: ” Có cần tôi gọi điện hỏi xem là có phải anh ta tự đưa số cho cô không nhé? “

Trang Nhược Doanh bị ánh mắt của bị làm cho sợ, toát cả mồ hôi lạnh, nhưng rất nhanh đã phục hồi tinh thần.

Trang Thâm là bạn cùng bàn của anh, hai người là bạn thân cũng rất bình thường.

Có thể nói, chỉ cần Trang Thâm muốn chỉ cần một câu nói cũng có thể làm Trang Nhược Doanh bẽ mặt, sắc mắt ả nhanh chóng tát nhợt. Sự đố kị trong lòng không ngừng nổi lên.

Đứng nghe chuyện bên cạnh, Hách Duệ Thành nhanh chóng nắm lấy then chốt, sự sắc bén, bén nhọn được khuôn mặt của y che lập: ” Cô tìm người nhục mạ Tiểu Thâm trên mạng xã hội? “

” Cháu…” Trang Nhược Doanh dưới khí thế của y hoàn toàn không thể nói dối, nên theo bản năng mà nhận tội: ” Bác Hách, cháu không cố ý! Cháu cũng chỉ là tin vào những lời đồn đãi ngoài kia mà thôi…”

Hách Duệ Thành đi lên phía ả, nhìn thẳng vào ánh mắt nhìn sắp khóc kia của ả. Ánh mắt không chút dao động, bén nhọn đến đáng sợ: ” Căn cứ vào Điều 246, dùng bạo lực hoặc bất kỳ cách nào công khai vũ nhục, bịa đặt sự thực vô căn cứ để phỉ báng danh dự người. Tùy theo mức độ nặng nhẹ mà xử phạt. Nhẹ thì nộp tiền bồi thường, tạm giam ngắn hạn. Nặng thì có thể ngồi tù từ 3 năm trở xuống! “

[ Editor có lời muốn nói: Vì là không quá hiểu về điều luật của Cộng Hòa Nhân Dân Trung Hoa, nên tôi dịch theo ý hiểu của mình. Nguyên văn như này: ” ”根据 第二百四十六条, 以暴力或者其他方法公然侮辱他人或者捏造事实诽谤他人, 情节严重, 处三年以下有期徒刑, 拘役, 管制或者剥夺政治权利. ” Nếu bác nào biết tiếng Trung, chỉ tôi với nhé! Cảm ơn rất nhiều! ]

” Công khai phỉ báng nhục mạ người khác trên mạng xã hội, lượt tiếp cận vượt quá 5000. Được tính theo mức độ nặng! “

Hách Duệ Thành không nhanh, không chậm. Trầm giọng nói: ” Đủ 16 tuổi là đủ tuổi chịu trách nhiệm trước pháp luật! Cô đã đủ 16? “

Mỗi câu mỗi chữ của Hách Duệ Thành đều khiến khuôn mặt của Trang Nhược Doanh mất đi một giọt máu. Khuôn mặt trắng bệch vì sợ hãi.

Ả ta hoàn toàn không nghĩ đến sự việc sẽ nghiêm trọng đến vậy.

Lúc đó, chỉ đơn giản là muốn tát nước bẩn lên Trang Thâm, nghĩ đến mình cố thể đạp cậu dưới chân. Như vậy vị trí hoa khôi của trường chính là của ả.

Bây giờ lại chỉ cảm thấy hối hận.

Ả ta bị những lời nói của Hách Duệ Thành dọa cho sợ, nước mắt không kiềm được mà rơi.

Thân hình Trang Nhược Doanh lảo đảo như muốn ngã, nghẹn ngào cầu xin: ” Cháu sai rồi….cháu thật sự biết sai rồi…Sau này sẽ không dám nữa…”

Ả cầu xin, ánh mắt lăng lăng nhìn về phía Trang Thâm hoảng hốt nói: ” Anh hai, anh tha thứ cho em có được không? “

” Nhớ kỹ những lời bản thân mình đã nói! ” Ánh mắt Trang Thâm nhạt nhạt, không được ả đáp lời liền đứng dậy rời đi.

Hách Duệ Thành cái gì cùng không thèm nói nữa, quay người rất nhanh đã đuổi kịp Trang Thâm. Hai người nhanh chóng rời đi.

Phòng khách vô cùng rộng rãi, Trang Nhược Doanh cùng Trang Huy Nghiệp chỉ biết sững sờ nhìn bóng dáng hai người rời đi, trong mắt hiện tại chỉ có hối hận.

Giá như ngày trước không nên đối xử như vậy với Trang Thâm…

Nếu Trang Thâm có thể ở lại ăn cơm, như vậy ông ta có thể mượn được hơi Hách Duệ Thành.

Nếu như, trước kia ả không làm như vậy với Trang Thâm. Có thể Hách Duệ Thành sẽ chẳng biết được ả ta ở trên mạng phỉ báng Trang Thâm ra sao. Hiện tại biết rồi, liệu y có làm gì sau lưng ả không?

Phòng khách, hoàn toàn rơi vào trầm mặc.

…………………………………………………………….

Hách Duệ Thành đưa cậu trở về nhà, chỉ nửa giờ sau đã đến nơi.

Mợ Hách làm một bàn đồ ăn ngon, đang cùng con gái của mình là Hách Chỉ mở tiệc. Nhìn thấy hai người trở về, liền bảo hai người đi rửa tay rồi mau ngồi xuống cùng ăn.

Mợ Hách rót cho cậu cùng Hách Chỉ mỗi người một cốc nước ép cam, nở nụ cười ấm áp. Mợ nói: ” Lần trước, mua gà từ quê mang ra. Còn lại một con cuối cùng! Mợ làm món gà xào ớt. Nghe nói bọn trẻ rất thích ăn món này! “

Trang Thâm nói cảm ơn, sau đó ngồi xuống yên lặng ăn. Áo sơ mi trắng mỏng nhẹ, ống tay áo được gấp gọn gàng thẳng tắp. Đôi bàn tay cầm đũa thon dài, những đường gân trên ngón tay lộ ra vô cùng rõ ràng.

Mợ Hách vui vẻ đứng dậy, gắp cho cậu một cái đùi gà.

Hách Chỉ vừa ăn cơm, vừa lén nhìn qua bên Trang Thâm. Khuôn mặt của Trang Thâm, tựa hồ…so với nam thần còn đẹp hơn.

Nhất là khi cậu yên tĩnh ngồi đấy, một lời cũng không nói. Hơn nữa, hiện tại cô ngồi rất gần cậu. Nhìn rõ được toàn bộ khuôn mặt của Trang Thâm. Thật đẹp!

Cô từ lâu không có gặp mặt Trang Thâm, hình ảnh của cậu trong trí nhớ của cô vô cùng mơ hồ. Từ lần cuối gặp mặt, Trang Thâm dắt cô đi chơi game. Từ lần đó trở đi Hách Chỉ chỉ mong chờ có thể cùng cậu chơi game.

Ăn cơm xong, Mợ Hách kêu người pha trà. Hách Chỉ cầm điện thoại di động, ngồi lại gần cậu: ” Anh, ngày thường anh hay chơi game gì nhất? “

Cô cảm thấy Trang Thâm không thích việc học hành, nếu vậy chắc chắn là chơi rất nhiều game đi! Biết đâu, có thể trùng hợp chơi chung một game!

Trên tay Trang Thâm bưng một ly trà, cậu nghe hiểu ý tứ trong câu hỏi của cô!

Cậu trước đấy cũng có thời gian chơi rất nhiều game, nhưng chỉ đơn thuần là để kiếm thêm tiền.

Khi đó bởi vì nhiều nguyên nhân về tuổi tác, dù đã đi rất nhiều nơi đều không nhận cậu. Trang Thâm may mắn biết đến tựa game ” Du Hí Đại Hành ” Sau này, mỗi ngày đều chơi game từ hai đến ba giờ, mỗi tháng chỉ cần đánh trận và livestream cũng có thể kiếm được không ít tiền. Mỗi tháng thường thường đều có thể kiếm được hơn vạn.

Cho nên sau này khi kiếm được việc làm, cũng không quá đề nặng việc kiếm tiền. Thế nhưng, nhờ làm đủ loại công việc giúp Trang Thâm có được không ít kinh nghiệm. Cậu thuận miệng hỏi một câu: ” Em hay chơi game gì? “

” Chơi nhiều nhất đương nhiên là . Dù là điện thoại hay máy tính em đều có thể chơi được! ” Hách Chỉ chỉ nhắc tới trên mặt liền có phần kích động: ” Nam thần của em là đội trưởng WZO, anh ấy là xạ thủ lợi hại nhất! Anh chắc chắn cũng biết phải không? “

“… “

Cậu biết mới lạ.

Trò Quyết Đấu này chắc thiết lập trong thế giới bên ngoài hẳn là giống nhau! Cùng là thể loại game thể thao xạ thủ! Hách Chỉ lại hỏi: ” Anh có còn chơi game đó không? Nếu có thời gian cùng nhau chơi đi, đợt trước anh dắt em đi giúp em chơi rất tốt! “

Ánh mặt Trang Thâm rất nhạt, cậu nói: ” Tài khoản ngày trước anh cho người khác dùng rồi, nếu như muốn chơi chỉ có thể lập tài khoản mới! “

Chỉ cần kỹ năng vẫn còn, thì dù là tài khoản mới hay không cũng không quan trọng. Mắt Hách Chỉ sáng lên: ” Tài khoản mới cũng không sao, chỉ cần có thể đánh cùng nhau một trận! “

Trang sâu gật đầu.

Trong phòng đọc sách, Hách Chỉ đưa máy vi tính để bàn cho Trang Thâm dùng, bản thân mở laptop lên.

Tiến hành đăng nhập trò chơi!

Cô ở trong nhóm soạn một tin: [ Tớ gọi anh họ cùng chơi game, có ai muốn hợp thành một đội không? ]

Ngay lập tức có người trả lời: [ Anh của cậu? Level bao nhiêu vậy? ]

Hách Chỉ: [ Acc trước cho người khác rồi, hiện tại anh ấy lập acc mới! Nhưng kỹ năng rất tốt! ]

[ Trước level cao nhất của anh ấy là bao nhiêu? ]

Hách Chỉ quay đầu hỏi Tràn Thâm: ” Anh, level cao nhất của anh là bao nhiêu? “

Trang Thâm vừa mới đăng ký xong tài khoản trả lời: ” Level 100. “

Cậu lười nghĩ tên, nên trực tiếp để hệ thống chọn đại một cái tên nào đó. Không bao lâu, hệ thộng rung lên báo hiệu đã đăng nhập thành công.

Màn hình đăng nhập thành công hiện ra, Trang Thâm nhìn nick name hệ thông tự đặt.

[ Nam sinh đang rất vui vẻ ]

“. . . “

Thôi được rồi, ít nhất vẫn còn ” rất vui vẻ “

Bên cạnh, Hách Chỉ từ thời điểm cậu nói đã vô cùng sững sờ, nhưng vẫn theo phản ứng bình thường mà rep lại câu hỏi của bạn cô. Khiến mấy người trong nhóm chat không ít người nhảy ra hóng chuyện.

[ Anh họ cậu top 100? Tên gì? ]

[ Không phải gạt chúng tôi chứ? Acc top 100 nói bỏ liền bỏ? Đùa à? ]

[ Cậu xác định anh của cậu không phải đang bốc phét chứ? Trăm người top đầu đều thuộc trình độ một chấp mười! Đại đa số đều là những cao thủ đi thi đấu, anh của cậu là vị đại thần nào vậy? ]

[ Top 100 mà cũng có người nguyện ý bỏ acc, đi lập acc mới à? ]

[ Tôi không tin đâu, lần sau có đại thần thật sự thì hú! ]

Từ đầu còn rất nhiệt tình, ngay sau đó tất cả mọi người đều chán nản. Kết quả rời đi hết!

Cuối cùng chỉ còn Hách Chỉ cũng với một người bạn thân của cô ở lại, ba người cùng nhau lập thành một tổ đội.

Bạn thân của Hách Chỉ đều là người mới chơi rất gà, mà bạn cô cũng không quá quan tâm gì đến thành tích! Cô chỉ muốn bồi Hách Chỉ cùng chơi mà thôi.

Ba người lựa chọn 5 đấu 5, sau đó liền được đưa thằng đến bản đồ.

Mọi người ngay từ đầu tiến vào trận đều không có vũ khí, tất cả đều là tự mình trong trận thu thập.

Lúc này, một người trong đội liền gửi tin nhắn nói: [ Đại thần! ]

[ Aaaaaa tôi thực sự gặp được đại thần!!! ]

Trang Thâm nhìn chằm chằm bản đồ, không quan tâm đến trên kênh đội nói những gì. Bản đồ đột nhiên biến mất.

Sau đó, xung quanh bọn họ đều bị bao phủ bởi một màn sương dày đặc.

Hách Chỉ chuẩn bị liếc mắt nhìn đột diện bọn họ là đại thần nào, chưa kịp nhìn thì bản đồ đã biến mất. Tất cả mọi người điều bị sương mù dày đặc bao vây, cái gì cũng không có.

Đây là điều kí©h thí©ɧ nhất khi chơi game, nhưng cũng khiến nhiều người khó chịu.

Người chơi đều không biết khi nào sương mù xuất hiện, cũng không biết nó biến mất khi nào.

Cho nên không chỉ phải đề phòng đối thủ ở tứ phía tấn công mà còn phải lưu ý đồ sẽ xuất hiện, không chỉ vậy mà còn phải nhớ kỹ được hướng đi tiếp theo.

Trò chơi này không chỉ cần năng lực phản ứng nhanh mà còn cần trí nhớ vô cùng tốt.

Hách Chỉ mang tai nghe len lén nhìn về hướng Trang Thâm. Ánh mắt chỉ nhìn thoáng qua, nhưng lại khiến cô vô cùng sững sốt.

Tốc độ tay của Trang Thâm vô cùng nhanh, rõ ràng xung quanh cậu đều không thể nhìn thấy rõ bất kỳ thứ gì, nhưng lại như nhìn xuyên vạn vật, không ngừng chạy về một hướng.

Ở trong sương mù dùng tốc độ nhanh nhất để chạy. Có thể nói là cậu chỉ là tay mới gà mơ, hoặc có thể nói cậu nhớ vô cùng rõ bản đồ.

Thế nhưng, mỗi bản đồ đều khác nhanh. Không tồn tại cái nào giống nhau.

Vậy chỉ có trường hợp, cậu chỉ dùng 10 giây để nhớ bản đồ, nên mới có thể hành động như thường. Không có môt chút cản trở gì trong thao tác!?

Hách Chỉ bị những thao tác của cậu làm cho hoảng sợ đến ngây người, nhân vật đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích.

Đúng lúc, nhân vật của cô nhúc nhích muốn chạy sang hướng khác. Bên cạnh đột nhiên nhảy ra một nhân vật nam.

Mang mặt nạ đen, phục trang từ trên xuống dưới đều cùng một màu đen. Như một hắc đạo!

Hách Chỉ chưa kịp phản ứng, màn hình đã hiện ra hình ảnh một nhân vật nữ mang phục trang nữ sinh ngã suốt đất.

Hệ thống thông báo: [ Ngài đã bị W đánh chết ]

Hách chỉ: ! ! !

” là W đại thần! ” Hách Chỉ nhanh chóng di chuyển con chuột, lựa chọn xem nguyên nhân chết: ” Anh ấy đứng đối điện…!”

Trang Thâm nghe được tiếng của cô la lên, hơi nghi ngờ quay đầu nhìn sang.

Hách Chỉ nhịn không được như cô giáo phổ cập kiến thức cho Trang Thâm: ” Vừa rồi người gϊếŧ em là W, đã từng tuyển thủ của đội tuyển thi đấu quốc gia, thi đấu nhất nhiều nơi! Vô cùng lợi hại! Tuy nhiên, gần đây anh ấy chơi game rất ít, em không nghĩ sẽ được gặp anh ấy! “

Cho dù bị gϊếŧ, Hách Chỉ cũng cảm thấy rất hạnh phúc.

Trang Thâm lăng lẽ rời ánh mắt về.

Hách Chỉ còn ngồi nói nhỏ: “Anh ấy chạy ra chỗ em, chỉ dùng một thao tác nhỏ ngay lập tức có thể gϊếŧ người! Thật bội phục anh ấy, hình như chưa bị gϊếŧ lần nào…”

Đúng lúc này, Hách Chỉ nhìn xuống phía dưới! Thấy Trang Thâm đã trốn phía sau tảng đá, nhất nhanh sau đó hướng một phía nhắm đến.

Hách Chỉ im lặng, không quấy rầy Trang Thâm, nhìn chằm chằm vào nhân vật của bạn thân trên màn hình.

Chỉ sau một chút.

[ Nam sinh đang rất vui vẻ đã hạ gục W ]

Hách Chỉ: ???

Ngay sau đó.

[ Nam sinh đang rất vui vẻ đã hạ gục W ]

Hách Chỉ: ? ! ? ! ? !

Cô không thể tin vào mắt mình, quay đầu nhìn Trang Thâm.

Nhân vật của Trang Thâm trong game, xung quanh đều chỉ là một lớp sương mù dày đặc.

Cậu đi đến cái bóng màu đen nằm dưới đất, không có một chút sợ hãi.

Hách Chỉ hoảng hốt một lúc, mới dám hỏi: ” Anh, anh gϊếŧ W!? “

Cậu rốt cuộc làm thế nào dưới tình huống không thể nhìn rõ bất kỳ thứ gì có thể nhẹ nhàng gϊếŧ chết đối thủ mạnh như vậy? Dù gϊếŧ chết W nhưng thao tác của cậu lại không hao tổn chút sức lực nào!!!

Hoảng hốt không chỉ có mình cô, tất cả mọi người đều kinh ngạc!!!

Đồng đội:

[ Cái này…tuy rằng cái tên của anh không hợp! Nhưng mà vị đại ca này thật sự rất mạnh nha!!!! ]

[ Thực sự quá mạnh!!! ]

Quân địch:

[ Wtf? Lần đầu tiên được sánh đôi bên đại thần W, tôi cứ nghĩ sẽ nắm chặt phần thắng trong tay! Thế nhưng, người tính đúng không bằng trời tính!!! Bên kia thật sự cũng có đại thân!!!!!!! ]

[ Người đối diện…người gϊếŧ anh W, có cái tên nghe rất kêu nha! Nhưng mà lại quá, chưa từng nghe danh! ]

[ W có phải mất mạng rồi không? ]

Dưới phần chat xuất hiện tin nhắn mới:

W: [ Không có mất mạng! ]

W: [ Người chới bên kia, rất lợi hại! ]

Trang Thâm không để ý đến anh, tiếp tục thu hoạch đầu người. Không lâu lắm, năm người đối diện đều bị cậu gϊếŧ sạch.

Không đến năm phút đồng hồ, trò chơi kết thúc!

Toàn bộ quá trình đến đài chiến thắng, chỉ có Hách Chỉ cùng bạn thân của cô điều như ở trong mơ.

Nhất là bạn thân của cô, kinh ngạc lập tức ib trong nhóm chat: [ Anh họ của Chỉ Chỉ thật mạnh, không nghĩ đến anh ấy có thể gϊếŧ chết W ]

Các thành viên trong nhóm đều lập tức online: [ Làm sao có thể? Cậu xác định người đó thật sự là W ]

[ Không…không đâu! Nếu lợi hại thế thì ắt đã ghi danh thi đấu từ lâu? Sau không nghe danh bao giờ? ]

[ Các cậu còn thiếu người không?! Cho tôi vào với! ]

[ Còn không? Tớ với!!! ]

Trận đấu kết thúc, Trang Thâm thoát ra bên ngoài! Ngay lập tức nhật được vài lời mời kết bạn mới. Đều là những người trong trận khi nãy

Trang Thâm không suy nghĩ lập tức từ chối.

Nhưng mà tiếng thông báo vừa mới kết thúc, lại một lần nữa vang lên.

Lần này [ W gửi lời mời kết bạn với bạn. ]

Trang Thâm vốn tính muốn từ chối, nhưng con chuột không biết sao tự nhiên đổi sang nút bên cạnh. Không cẩn thận nhấn phải đồng ý.

W vô cùng nhanh chóng, gửi lời mời tổ đội mới.

Hách Chỉ ở bên cạnh nói: ” Anh, em còn muốn chơi nữa! Có thể chơi tiếp với em được không? “

Trang Thâm ừ một tiếng, di chuyển con chuột đến chữ từ chối phía trên. Sau khi xác định không lộn nữa, đang tính đè xuống.

Bên cạnh Hách Chỉ liếc nhìn màn hình, đột nhiên hét lên: ” Aaaaa! W! Chúng ta có thể chơi cùng với anh ấy sao? “

Trang Thâm dừng lại, nhìn thấy ánh mắt mong đợi của cô. Đem con chuột di chuyển, nhấn đồng ý.

Hách Chỉ cùng những người khác đều cảm thấy như đang nằm mơ. Có thể cùng W chơi game!

Aaaaa không thể tin đây là sự thật, trời ơi!!! Cùng Trang Thâm chơi game đúng là sự lựa chọn sáng suốt của cô!!!

Bởi vì ngoại trừ W, tất cả mọi người đều quen biết nhau! Tất cả đều đồng loạt mở voice!

Bạn thân Hách Chỉ hỏi: ” Chỉ Chỉ, anh họ của cậu xưng hô như thế nào vậy? “

Hách Chỉ trả lời: ” Các cậu gọi anh ấy là anh Trang, là được! “

Nàng dừng lại một chút, rồi lại nói: ” Hoặc có thể gọi là Thâm ca ca cũng được! Cho êm tai!! “

Bên kia, hai nữ sinh lập tức hiểu ý chào hỏi cậu: ” Thâm ca! “

” Cảm ơn Thâm ca đã gánh em! “

Trang Thâm đeo tai nghe vào, chỉ đơn giản nói một câu: ” Không có việc gì! “

Thanh âm của cậu thật trong trẻo, tuy lạnh lùng nhưng thật dễ nghe.

Nữ sinh bên kia càng thêm kích động: ” Anh, giọng nói của anh thật hay nha! “

” Anh khiêm tốn quá rồi! “

Hách Chỉ không vui: ” Được rồi, được rồi! Không cho biết các cậu gọi anh ngọt như vậy! Các cậu đang muốn chiếm tiện nghi của anh họ tớ đúng không? “

Các cô cười một tràn, đang lục lại hành trang của mình, động tác của W bất chợp ngừng lại.

Trang Thâm ở một bên nhìn, cậu đối với cấu tạo của bản đồ này khá quen thuộc. Cậu có thể đoán được những trang bị sẽ xuất hiện ở đâu.

Nhưng mà, chỉ mới vừa tìm được một khẩu súng, thân ảnh đen của W đi đến chắn trước mặt cậu, cản đường đi của cậu.

Trang Thâm ấn nút di chuyển, vừa định xông ra.

W đã ném trang bị ra trước mặt đâu.

Ném một cái.

Lại tiếp tục ném.

Chỉ chốc lát, Trang Thâm bị một đống trang bị vây xung quanh, nhân vật của cậu đứng nguyên tại chỗ.

Bên dưới kênh chat lập tức xuất tin nhắn mới.

W: [ Cho cậu! ]

W: [ Cảm ơn anh vì đã gánh em! ]

Trang Thâm: ” … “

Một bên khác, hai nữ sinh vừa nãy tức khắc che miệng, nhanh chóng rời khỏi kênh chat toàn đội để nói chuyện phiếm: [ Chuyện gì vừa xảy ra vậy? Đại thần W bị trộm tài khoản à? ]

[ Chẳng lẽ lời đồn là thật? W thật sự là một cô gái sao? ]

[ Có thể, nhưng mà….cũng không hẳn là con gái nha… ]

[? ? ? ]

Bởi vì có W cùng Trang Thâm trong tổ đội, ba nữ sinh đều có thể nắm phần thắng chắc chắn trong tay.

Hai đại thần phi thường ăn ý, hầu như không cần ba nữ sinh đồng đội kia, cũng có thể rất nhanh dẫn dắt toàn đội thắng lợi.

Hách Chỉ cũng hội bạn của chính mình, hôm nay cuối cùng cũng chứng kiến được niềm vui khi được gánh là như thế nào.

Tin tức bọn họ cùng W chơi game nhanh chóng truyền đi khắp diễn đàn, những người khác biết họ và W hợp thành môt tổ đội cùng nhau chơi đều tỏ ra hâm mô và ghen tị.

Nhất là những người lúc trước không muốn hợp thành tổ đội với họ, nay lại hận không thể đảo ngược thời gian.

[ Nếu như cho tôi một cơ hội, tôi nhất định sẽ là người đầu tiên xung phong!!! ]

[ Thế nào? Thế nào? Đại thần W liệu có giống như lời đồn? Trầm mặc ít nói, kỹ thuật lại thượng thừa? ]

Hách Chỉ ngồi nghĩ đến lúc nãy chơi game, W cho anh của cô trang bị, sau đó lại đem mạng người gϊếŧ được nhường cho anh cô, một lúc sau thậm chí còn muốn đem cả trang bị mình đang mặc trên người cho anh cô mặc…

Nguyên nhân đại thần làm vậy là: [ Trang bị của cậu quá yếu, kỹ năng của cậu lại quá tốt! Không hợp nhau! ]

Những lời như vậy đều là những lời người mới chơi một lần có thể nói với nhau sao?

Nếu như thật sự không quen biết, W quả thật đã cho cô một suy nghĩ khác người….

………………………………………………

Tháng kiểm tra đã qua, tiếp nối đó chính là đại hội thể thao!!!

Đối với học sinh lớp 11 mà nói, đây chính là lần cuối cùng khi còn học cao trung có thể tham gia đại hội thể thao. Sau này khi lên lớp 12 rồi. Muốn tham gia hoạt động này không có khả năng nữa.

Triệu Hiểu Hạ cùng lớp trưởng cùng nhau cầm tờ phiếu đăng ký, tuyên truyền cho học sinh có ý định tham dự.

Lớp cậu có mấy học sinh thể thao, tất cả đều ghi danh vào hạng mục mình muốn thi. Nhưng nhóm văn nghệ, lại rất ít người muốn tham gia.

Triệu Hiểu Hạ cầm tờ đăng ký đi khắp nơi đẩy mạnh tuyên truyền, đúng lúc Trang Thâm trở về lớp. Cô liền đưa tờ ghi danh qua: ” Trang Thâm, cậu có muốn báo danh vào hạng mục thi đấu nào không? Không cần hết, chỉ cần góp sức là được. “

Trang Thâm cúi đầu nhìn thoáng qua, phát hiện chạy cự li dài 3000m còn thiếu người. Cậu không do dự cầm bút, viết tên mình xuống ô vuông còn trống, xong ký tên mình lên.

Triểu Hiệu Hạ sợ ngây người, cười nói: ” Cậu đồng ý chạy 3000m? Cảm ơn cậu, Trang Thâm! “

Hạng mục này vừa mệt, lại có sức mạnh trách nhiệm rất lớn. Liếc mắt có thể biết người nào nhanh, người nào chậm. Chỉ cần một chút thiếu tự tin, người nào cũng chẳng muốn đăng ký. Họ không muốn làm người kéo chân sau cho toàn bộ điểm của đội nhà. Cô còn tưởng rằng, phải dùng hết miệng lười, khô khan cổ họng mới có thể kéo một nam sinh nào đó đồng ý vào vị trí.

Cô cho rằng Trang Thâm sẽ chọn nhảy cao, nhảy xa các loại. Những hạng mục không cần quá cố gắng, không nghĩ đến mới lần dầu tham gia cậu đã chơi lớn như vậy!

Trang Thâm nhàn nhạt ừ một tiếng.

Tưởng Hoài cùng Thẩm Văn từ bên ngoài vào nghe thấy.

Triểu Hiểu Hạ cùng Tưởng Hoài nói chuyện về đại hội một lần nữa, Tưởng Hoài cúi đầu điền vào hạng mục tiếp sức nhảy cao, sau đó lùi về phía sau hỏi anh: ” Văn ca, anh có muốn tham gia không? “

Y đưa bảng danh mục, sau đó liếc nhìn Trang Thâm, thở dài: ” Thâm ca, báo danh chạy cự li dài 3000m! “

Trang Thâm ngồi một chỗ chậm rãi lướt điện thoại, cổ áo sơ mi dán vào cổ, gò má cao xinh đẹp.

Thẩm Văn nghe thấy tiếp nhận bảng hạng mục, liếc mắt liền nhìn thấy tên Trang Thâm.

Nét chữ cứng cáp, nhấc bút hạ bút đều không có quy củ, quá mức xốc xếch vô cùng có cá tính.

Ở hạng mục đẩy tạ còn thiếu người, anh viết tên lên. Đem giấy trả lại cho Triệu Hiểu Hạ.

Mí mắt Thẩm Văn hơi rũ xuống, ánh mắt rơi lên gò má xinh đẹp của Trang Thâm, nở nụ cười: ” Bạn cùng bàn của tôi đương nhiên phải là người vô cùng lợi hại! “

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Thẩm Văn: ” Nhưng ở trên giường, tôi lợi hại hơn em ấy! “

Lời editor muốn nói: Trải qua một thời gian edit, tôi phát hiện hai bé nhà ta có những cái tên rất kiêu theo những cách dịch và nơi dịch khác nhau.

Trang Thâm: Trang Sâu, Zhuang Shen

Thẩm Văn: Thẩm Ngửi, Thẩm Nghe Thấy, Shen Wen

Nữ chính Diệp Phân Phân: Diệp Nhao Nhao

Còn nhiều lắm mà tôi quên mất rồi! Haha. Khi nào nhớ tôi sẽ kể các bác nghe nhé? Giờ thì cảm ơn các bác đã ủng hộ nhà tôi! Cảm ơn đã chờ nhà tôi vì trễ hẹn với các bác nhiều như vậy!