Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Vào Sách Làm Pháo Hôi

Chương 39

« Chương TrướcChương Tiếp »
Edit: Vĩnh Y

Dòng tin cuối cùng đính kèm một văn bản Word, ít ra tự đề còn đứng đắn: Thi cao khảo chạy nước rút – Kiến thức cơ bản.

Trang Thâm nhấn vào một cái, xem một chút. Trong tài liệu đúng như cậu tưởng tượng, toàn là kiến thức hết sức trọng tâm. Thẩm Văn dùng các loại màu sắc, biểu đồ để phân biệt, những kiến thức kia vốn rối rắm chằng chịt giờ nhìn không hề khô khan, khó coi chút nào.

Không hổ là người học qua mỹ thuật, mắt thẩm mỹ thật sự rất xuất sắc!

Nhưng những kiến thức này vốn dĩ Trang Thâm không cần.

Không lâu sau, Thẩm Văn lại gửi tin nhắn: Thế nào? Đọc có được không?

Trang Thâm nhìn chằm chằm mấy chữ này, muốn gõ đầu tên kia một cái xem bên trong chứa gì. Nhìn đơn giản thế này mà cũng không hiểu, Thẩm Văn coi cậu là một tên thiểu năng sao???

Trang Thâm nhắn lại cho hắn 6 điểm.

Thẩm Văn trả lời: Chức năng trong Word quá đơn giản, có chút ảnh hưởng đến việc tôi diễn tả. Nếu như xem không hiểu, lần sau tôi làm giúp cậu qua PS để tốt hơn.

Trang Thâm không còn gì để nói…

Cậu đánh chữ: Không cần, đọc được.

Thẩm Văn kiên nhẫn không từ bỏ việc truy hỏi: Có chỗ nào không hiểu có thể trực tiếp hỏi tôi, kiến thức căn bản nhất định phải nắm chắc. Lần tới thi tổng điểm 300 cũng không phải là vấn đề.

Trang Thâm: ……

Thẩm Văn đột nhiên kiểm tra: Tan2A= 2tan(1-tanA2) là loại công thức gì?

Trang Thâm:…..

Trang Thâm tắt điện thoại di động đi.

Đến cuối tuần, dọc sân trường một bóng người cũng không có. Trang Thâm chậm rãi ăn cơm, mới từ trong phòng ăn đi ra, bên ngoài là một người đàn ông quen thuộc nhanh chạy đến trước mặt cậu.

Lưu phụ tá nhìn cậu, mặt nịnh hót tươi cười: “Trang tiểu thiếu gia, Trang tổng mới cậu về nhà một chuyến, xe đang chờ bên ngoài cổng rồi.” Hắn một bước ngăn Trang Thâm, hiển nhiên là không tùy tiện để cậu đi.

Trang Thâm nhếch môi nhìn hắn hai giây, quay gót đi về phía cổng trường. Thấy cậu chịu về, Lưu phụ tá không kìm được liền thở phào nhẹ nhõm. Khá thuận lợi, nếu không hôm nay hắn cả ngày phải ở trường mất!

Không lâu sau, xe nhỏ dừng lại trước biệt thự. Lưu phụ tá vừa định xuống giúp Trang Thâm mở cửa, Trang Thâm đã sớm bước xuống, chỉ lưu lại một bóng lưng không dễ chọc đến. Tiểu Lưu xoa mồ hôi trên đầu, nhanh chóng đi theo sau cậu.

Trong phòng khách, Trang Huy Nghiệp đang ngồi trên ghế salon chờ cậu, mặt mũi tối tăm, tay bưng ly trà, hiển nhiên tâm tình đang không tốt. Mỗi lần cùng nói chuyện với Trang Thâm, tâm tình ông luôn nặng nề vô cùng. Ông cảm thấy mình đã để ý quá nhiều, ông tốn không hết thời gian vào chuyện này, nhưng Trang Thâm căn bản không nghe lời, một chút cũng không hiểu cho nỗi lòng của ông. Đã từ rất lâu rồi, ông cũng không biết nên đối mặt với đứa con trai này thế nào.

Trang Thâm ngồi xuống chiếc ghế đối diện, ánh mắt rất lạnh nhạt: “Có chuyện gì?”

Cậu rõ ngồi lưng thẳng tắp, nhưng trong cổ tựa như mang theo khí tức lạnh lẽo, nói chuyện một chút tôn trọng tình cảm cũng không có.

Trang Huy Nghiệp nhướng mày nhìn cậu, biết có nói cũng không nói lại cậu, chỉ nói: “Em gái con đang trở về nhà. Chờ nó về, nó sẽ nói xin lỗi với con.”

Trang Thâm mắt nhàn nhạt quét qua ông, giọng không nhanh không chậm: “Tôi từng nói rồi, tôi không chấp nhận lời xin lỗi của cô ta, ông nghe không hiểu sao?”

“Bang!” Trang Huy Nghiệp hung hăng đập mạnh ly trà trong tay xuống bàn, nước trà đẫm tràn ra không ít, màu trà không ngừng thấm vào nhuộm ướt chiếc khăn trải bàn như tuyết kia. “Cái thái độ này của mày là thế nào? Tao có ý tốt để em mày nói xin lỗi với mày, kêu mày về mày không về, còn phải để cho ta đặc biệt cho người đi mời về. Có phải mày cảm thấy tao đối với mày còn chưa đủ không?!?” Trang Huy Nghiệp giận đến lộ gân xanh ở cổ.

Mặt Trang Thâm trông rất giống Hách Nhàn, tinh xảo lại thanh tú, chỉ là cậu không thừa hưởng tính của mẹ, một chút cũng không. Gương mặt này cùng với tính cách lạnh nhạt bây giờ, thật là làm cho Trang Huy Nghiệp giận không có chỗ để phát triển. Nể mặt mũi Hách Nhàn, ông đối đãi với Trang Thích hết khả năng. Ăn ở tiêu dùng, chưa bao giờ khiến cậu phải chịu ủy khuất. Nhưng cuối cùng, cậu con trai này lại là bạch nhãn lang! Trong mắt không hề coi ông là cha!

*Bạch nhãn lang: sói mắt trắng, ý chỉ người vong ơn bội nghĩa.

Nếu không có Trang Trần Húc ở bên cạnh che chở cho, Trang Huy Nghiệp thật hận không thể đem Trang Thâm vào trong tù để quản. Trang Thâm như vậy một phần cũng là do Trang Trần Húc. Ông chỉ mới nói Trang Thâm một chút, Trang Trần Húc liền chạy đến hòa sự với ông, đây là chiều người thành gì đây!

Trong phòng khách, hai bên như bên nỏ bên kiếm, bỗng dưng cửa mở ra, Trang Nhược Doanh đang đeo theo balo trở về. Cô chậm rãi đi vào phòng khách, trước tiên hết sức khéo léo kêu một tiếng “Ba.”, rồi nghiêng đầu qua, ngước mắt lên chút chậm rãi kêu một tiếng “Anh hai.”

Trang Nhược Doanh đang chuyển học đến trường trung học số hai. Trường trung học số hai tuy không tốt như trường Ngôi Sao Quốc Tế, nhưng cũng là một trong bốn trường nổi tiếng trong thành phố của bọn họ, học sinh của trường thực lực thực tế, con nhà giàu khá ít, thành phần học thức cũng nhiều. Quan trọng nhất là, bọn họ rất ít khi chú ý tới diễn đàn của trường chứ đừng nhắc tới chuyện ở diễn đàn trường khác. Cho nên Trang Nhược Doanh chỉ cần thuận miệng nói láo chút liền không ai biết trước kia cô từng gây ra chuyện gì, vừa chuyển trường liền thu hút không ít ánh nhìn.

Cô ngồi xuống bên cạnh Trang Huy Nghiệp, bỏ chiếc balo trên lưng xuống, kéo khóa kéo, lấy ra bên trong bảng thành tích. Trường số hai ba ngày trước cũng tiến hành thi tháng, hôm nay thành tích cũng đã công bố ra. Trang Nhược Doanh cầm bảng thành tích, cười hồn nhiên: “Ba, hôm nay thành tích thi tháng được phát rồi, con đứng thứ 37 toàn trường đấy.”

Sắc mặt Trang Huy Nghiệp tốt hơn một chút, cúi đầu nhìn bảng thành tích, gật đầu một cái. Ông biết nếu Trang Nhược Doanh nếu cố gắng tiếp tục đi lên, trong tương lai cũng có thể trở nên xuất chúng, sẽ có chỗ dùng. Ông ngồi thẳng, liếc nhìn Trang Thâm phía đối diện: “Trường của mày chắc cũng thi rồi, lần này thi thế nào?”

Trang Thâm hơi đưa mắt lên một chút, thanh âm thật lạnh: “50 điểm.”

Trang Huy Nghiệp nghe xong liền không ổn, trán giật giật: “50 điểm? Một môn 150 điểm, ngay cả tiêu chuẩn cũng không đạt được, mày muốn tiếp tục như vậy là sao đây?”

“Không phải mỗi môn 50, tổng là 50.” Trang Thâm gằn từng chữ, bình thản trần thuật sự thật: “Hạng nhất toàn trường, đếm ngược.”

Trang Nhược Doanh nghe nói xong, khóe môi cong lên, trong lòng thầm vui mừng.

Thành tích 50 điểm, thật là khủng khϊếp quá rồi.

Trang Thâm nếu không phải con trai nhà họ Trang, sau này không phải là đi quét đường bê vật liệu đấy chứ?

Nghĩ đến lát nữa phải nói xin lỗi với người như vậy, Trang Nhược Doanh liền tức chết!

Trang Huy Nghiệp cũng bị cậu làm giận tới không chịu nổi: “Mày …Mày còn có mặt mũi để nói ra à! Thi kém như vậy còn đắc ý! Sau này cuối tuần cũng đợi lại ở trường học cho tao, tao mời thầy bổ túc! Không được phép ra ngoài!”

“Tôi không cần.” Trang Thâm không lạnh không nhạt mở miệng: “Tôi hy vọng ông nhớ lời mình đã nói.”

Trang Huy Nghiệp cau mày nhìn về phía cậu.

Trang Thâm tiếp tục nói: “Nếu như lần sau còn thi trượt, tôi cũng không về nhà.”

Trang Huy Nghiệp ngồi trên ghế salon lại cảm thấy như mình đang ngồi ở trên viên đá lạnh, lạnh đến tứ chi cứng ngắc. So Trang Thâm với thức trắng đêm làm việc, đối mặt với cậu còn mệt hơn. Ông nhanh chóng nói với Trang Nhược Doanh: “Chuyện lần trước, mau nói xin lỗi anh hai đi.”

Trang Nhược Doanh vểnh môi, một lát sau mới cúi đầu, thanh âm nhu nhược đầy ủy khuất: “..Thật xin lỗi anh hai, em bị người ta gạt dẫn Phạm Thịnh với mấy học sinh trường số 7 tới trường gây chuyện, tạo ảnh hưởng xấu tới anh. Sau này em tuyệt đối sẽ không làm thế nữa.”

Cô vừa nói đã bắt đầu nghẹn ngào.

Trang Thâm thực sự bội phục.

Lời nói trực tiếp này đẩy cô ta ra khỏi chân đầu sỏ, đem cả nồi úp cho Phạm Thịnh cùng mấy học sinh ở trường trung học số 7 kia.

Trang Nhược Doanh ngẩng đầu lên, hốc mắt đã có chút đỏ lên: “Anh hai, anh có thể không để tâm so đo nữa không?”

Lời này còn khiến Trang Thâm trông giống như đang so đo dây dưa, buộc cô ta phải xin lỗi vậy.

Cô mang một vẻ điềm đạm đáng yêu mà nhìn Trang Thâm ung dung không lo lắng, nhìn còn rất giống Trang Thâm đang bức người vô tội xin lỗi.

Trang Thâm mặt không chút gợn sóng: “Ngay cả sai còn không dám nhận, còn nói xin lỗi cái gì?”

Hốc mắt Trang Nhược Doanh đảo quanh lên, nước mắt cũng ngưng lại, sắc mặt có chút trắng bệch. Có thế nào cô cũng không nghĩ ra mấy câu xin lỗi thật kia của mình, Trang Thâm còn không chịu chấp nhận! Phải nhịn trong lòng biết bao mới ép mình nói một câu xin lỗi với Trang Thâm được, kết quả đối phương không hề niệm tình!

Trang Nhược Doanh cắn môi, bị ủy khuất lớn như vậy, ả ngập ngừng nói: “Em cũng đã nói xin lỗi rồi, còn chỗ nào mà chưa thừa nhận sai lầm chứ? Thứ em nói đều là thật.”

Trang Huy Nghiệp cũng không nhìn nổi nữa, trầm giọng nói: “Thân là anh hai, cần gì phải làm vậy với em gái mình? Nó đã nói xin lỗi rồi, chuyện này cho qua đi.”

Trang Thâm không nhìn lấy một chút liền đứng lên: “Tôi đi đây, sau này không có chuyện gì đừng gọi tôi về.”

“Ai cho phéo mày đi bây giờ? Tao làm như vậy là vì ai?!” Trang Huy Nghiệp đã nhẫn nại hồi lâu, nhất là biểu hiện vừa rồi của Trang Thâm, ông cố đè lửa trong lòng: “Mày ngồi xuống cho tao, nghe nói hết.”

Trang Thâm vốn là không muốn đợi tiếp nữa, nghe như vậy đột nhiên xoai người lại.

Cậu quét mắt qua hai người này, nhẹ giọng mở miệng: “Trước đây tôi đã nói với ông rồi, ông không có tư cách quản tôi. Bây giờ là vậy, sau này cũng vậy.”

“Còn nữa, tôi không có em gái. Cô con gái này, ông nhận là được, đừng liên quan tới tôi.”

Trang Huy Nghiệp trợn tròn mắt.

Người giúp việc xung quanh đều rối rít cúi đầu xuống, lại hết sức im lặng lắng nghe chuyện nhà giàu.

Chậc chậc chậc, không nghĩ tới đứa con trai này dám đối như vậy với ba mình.

Người con gái này cũng biết cách chơi, đứa trẻ khóc sẽ có kẹo ăn, lời này đặt ở nhà nào cũng không sai. Đứa con gái bên ngoài này chỉ cần vừa khóc, so với con trai của mình còn có địa vị tốt hơn.

Lời nói của Trang Thâm vừa nói với hai người, đều là lời mỉa mai trần trụi.

Trang Huy Nghiệp không nghĩ tới cậu lại nói như vậy một lần nữa. Trước ở trong xe thì không sao, bây giờ ngay trước mặt trường làm cũng giễu cợt cha mình!

“Được, mày đi đi! Sau này cũng đừng khóc đòi về nhà!” Trang Huy Nghiệp biết Trang Thâm là đứa phản nghịch không quản được, cũng sẽ không tiếp tục quản Trang Thâm nữa.

Trang Thâm nghe những lời này, cuối cùng cũng hài lòng chuẩn bị rời đi. Nhưng cậu vừa mới đi được hai bước, balo của Trang Nhược Doanh để một bên đột nhiên nghiêng đổ. Bên trong chứa đầy ắp sách vở, mất đi chỗ tựa, sách không ngừng rơi lung tung ra ngoài, vừa hay đυ.ng vào một bên chân Trang Thâm.

Một quyển vở màu hồng cùng máy vi tính rơi xuống bên cạnh cậu, trang sách chậm rãi mở ra, lộ ra một trang được đánh dấu.
« Chương TrướcChương Tiếp »