Chương 32

Edit: Lũy Niên

Trang Thâm nhíu mày, nghiêng đầu nhìn anh, gằn từng chữ: “Bạn trai?”

“Ừ.” Thẩm Văn không luống cuống cũng không hoảng sợ gật đầu: “Sao vậy? Bạn trai.”

Trang Thâm nắm chặt tay lại.

Cậu thật sự rất muốn đấm một phát vào cái người này. Nhưng vì cậu vẫn còn đang ở trong nhà của Thẩm Văn. Hơn nữa, bên cạnh còn có người, cho nên cậu gắng nén cơn tức giận xuống.

Vẻ mặt kinh ngạc của nữ sinh dần biến mất. Dễ nhận ra rằng lúc nãy cô còn tin chuyện Thẩm Văn nói là thật!

Cô ngồi lên ghế sa lông đối diện, không vui vẻ nhìn Thẩm Văn: “Tớ đã sớm biết cậu lừa tớ. Thẩm Văn, cậu rốt cuộc muốn tớ làm thế nào mới chấp nhận tớ? Cậu năm nay cũng đã mười bảy rồi, qua năm sau sẽ không được tính là yêu sớm nữa. Cậu sẽ không còn cơ hội để từ chối tớ đâu.”

Giọng nói của nữ sinh vừa mềm mại lại vừa lanh lảnh. Không ngờ, cô lại dám to gan tuyên bố như vậy. Trang Thâm không nhịn được nâng mi mắt lên nhìn nàng một cái.

Phải có bao nhiêu can đảm mới có thể nói ra những lời này?

Thẩm Văn ờ ờ mấy tiếng vô cùng thuần thục, rõ ràng đây không phải lần đầu tiên gặp phải mấy chuyện như thế này.

“Cho nên, tôi không yêu sớm. Tôi nhất định phải học tập thật tốt.” Vẻ mặt của anh rất nghiêm túc, quay sang đối diện với ánh mắt của Trang Thâm hỏi: “Có đúng không?”

Trang Thâm: “……..”

Có cái đầu ấy, anh trốn học so với cậu còn nhiều hơn.

Nữ sinh cau mày, cũng không tức giận đáp: “Thôi được rồi, anh cố gắng học tập cho giỏi. Tớ đợi đến khi cậu lên đại học.”

Thẩm Văn nhíu mày, vẻ mặt anh lộ ra vẻ khó chịu hiếm thấy, nói: “Lâm Nghiên, cô nhìn xem chỗ tôi còn có người. Cô cũng nên cho tôi một chút mặt mũi, kết thúc đề tài này.”

Lâm Nghiên đứng lên, liếc nhìn Trang Thâm vẫn luôn ngồi bên cạnh không nhúc nhích. Sau đó, mới quay sang nói với Thẩm Văn: “Ông nói anh nói anh về nhà một chuyến. Một học kỳ qua anh không có về nhà, ông muốn gặp anh.”

Thẩm Văn rũ mắt, nhàn nhạt đáp: “Ừ.”

Thành công đuổi người đi. Thẩm Văn đứng trước giá vẽ nhìn chằm chằm vào những nét vẽ trên tranh mấy phút. Sau đó mới rời tầm mắt nói với Trang Thâm: “Hôm nay tiếp tục.”

Thời gian trôi qua rất nhanh. Trước khi tiễn Trang Thâm, Thẩm Văn nói: “Bức tranh này gần xong rồi! Cậu bao giờ muốn trở về? Nói, khi đó tôi đưa cậu đi.”

” Không cần, tôi có thể tự đi.” Trang Thâm nói: “Có chuyện gì có thể gọi cho tôi.”

Trang Thâm từ chối lời đề nghị của anh, Thẩm Văn cũng biết mình không có cách nào thay đổi quyết định của cậu, chỉ có thể đồng ý: “Vậy chuyện này đã xong. Một ngàn năm mươi ngàn. Một lát nữa tôi chuyển tiền vào tài khoản của cậu.”

…………………………………………………………………………….

Trang Thâm vốn là muốn tự mình quay về. Không biết sao Trang Trần Húc lại biết tin, lập tức bỏ hết công việc tự mình đưa cậu đến sân bay.

Lúc cậu về đến trường thì đã hơn chín giờ, Trang Thâm vừa bước vào ký túc xá đã nhìn thấy một cái hộp lớn. Cậu mở ra nhìn, bên trong chính là đủ loại màu vẽ được sếp ngay ngắn chỉnh tề.

Trang Thâm cũng không quên việc mình đồng ý với Khâu Lăng. Trong thời gian ở Kinh Thành, cậu cũng đã nghĩ xong sẽ vẽ cái gì.

Cậu đẩy hộp lớn qua một bên. Ngày mai, cậu mới bắt đầu chuẩn bị vẽ. Như vậy khi kết thúc kỳ nghỉ lễ có thể hoàn thành.

Trang Thâm tắm xong đi ra, có chút nhàm chán mở điện thoại di động chuẩn bị làm đề.

Trước đây, cậu không thấy những loại app như vậy. Cậu trực tiếp vào kho đề thi vào đại học mà làm từng đề một. Cho đến bây giờ, gần như đã làm xong toàn bộ, cũng có phần buồn chán,

Cậu nhìn xuống dưới, nhìn thấy được một dòng chữ.

PK hai người

Đầu ngón tay cậu dừng lại, ấn xuống dòng chữ ấy.

Cũng không đến mấy phút sau, trên diễn đàn trường có người đăng lên một đoạn video.

[ Đại lão, hôm nay người làm sao vậy? Tại sao không cô độc chiến đấu như ngày thường? Lại bất ngờ đến đấu trường? Tôi cũng người ghép cặp ba lần!!!! Đều thua thảm hại!!! Đại lão còn là con người sao? ]

Một trận PK hai người gồm mười câu hỏi. Ai làm trước người đó thắng. Sau đó, có thể bắt đầu một trận thi đấu mới.

Mặc dù, bên kia không bị cưỡng chế out ra, Nhưng nếu đối thủ quá nhanh, vậy không cần nói chính là bị thực lực làm cho nhục nhã.

[ Cái gì??? Cậu ấy đang ở chỗ PK? Lão nương lập tức đến!!! ]

[ Không cần nói nữa! Ta cũng phải đi ghép cặp thi đấu!!!! ]

[ Đậu má??? Tôi cũng vừa mới ghép cặp thi đấu với cậu ấy xong. Tôi mới chỉ làm được ba câu, ngẩng đầu nhìn lên cậu ấy đã làm xong hết??? Hơn nữa, tất cả đều chính xác!!!! ]

[ Chỉ có khi chân chính nhìn thấy thành tích của ngài ấy trên app luyện đề. Tôi mới có thể tỉnh táo mà nhận ra rằng, tôi cùng với Thẩm lão đại đang học cùng một trường! ]

[ Các cậu không cảm thấy, dạo gần đây cậu ấy thường xuyên xuất hiện ở trường học sao? Học kỳ trước không xuất hiện được mấy lần. ]

[ Tôi cũng phát hiện. Hơn nữa, đều là cùng đi cùng về với hoa khôi trường. ]

[ Hoa khôi trường? Ai? ]

[ Tối hôm qua, số phiếu của Trang Thâm tăng mạnh. Ngoại trừ cậu ấy ra thì còn có thể là ai nữa? ]

[ Hai người này lại còn là bạn cùng bàn của nhau nữa. Quả thật lãng phí!!! Chia sẻ cho lão nương một người cũng được!!! ]

[ Chỉ cần một chút cũng được! ]

Buổi trưa, trước khi kết thúc ngày nghỉ quốc khánh một ngày. Khâu Lăng hẹn gặp Trang Thâm tại một nhà hàng.

Buổi sáng, y nhận được tin từ Trang Thâm. Vô cùng kích động cho đến bây giờ vẫn không giảm.

Khâu Lăng không nhịn được quan sát thiếu niên đang ngồi trước mặt mình.

Cậu không dao động cũng không sợ hãi ngồi ở trên ghế gỗ được chạm khắc tinh tế. Khuôn mặt tinh xảo, lông mi rũ xuống ở trên da mặt xuất hiện một chiếc bóng mờ mờ.

Dáng vẻ này làm cho người khác không dám đến gần.

Khâu Lăng thu hồi tầm mắt của mình, trong lòng than thở. Không kiêu căng cũng không nóng nảy. Không hổ là nhân tài mà y nhìn trúng.

“Bức tranh của cháu, tôi đã xem qua. Từ sắc thái, chi tiết trên bức tranh, ngay cả tình cảm trong đó. Chính tôi cũng không nói ra được nhược điểm gì.” Khâu Lăng vô cùng xúc động, ánh mắt nhìn cậu đặc biệt hiền hòa, ân cần: “Nhất là tình cảm. Tôi có thể cảm nhận được cảm xúc cá nhân vô cùng mãnh liệt bên trong nói.”

Y lại không nhịn được khen tiếp: “Nét vẽ cùng bút pháp cũng rất tốt, không câu lệ mà bộc lộ hết tâm tư tình cảm. Đây là một chuyện rất tốt, cháu vẽ màu nước được bao nhiêu năm rồi?”

Từ những nét bút thư pháp, y có thể xác nhận được cậu đang luyện vẽ từ lâu. Là một tay vẽ lão luyện.

Trang Thâm không nhanh, không chậm đặt ly trà xuống: “Hôm qua là lần đầu tiên dùng nó.”

Khâu Lăng: “…..”

Y hoài nghi có phải mình già rồi không? Nên mới xuất hiện tình trạng lãng tai, không tin tưởng hỏi lại: “Cháu mới nói…cháu hôm qua mới bắt đầu vẽ màu nước?”

Trang Thâm “vâng” một tiếng.

Đôi mắt cậu sạch sẽ lại trong suốt. Nhìn bộ dạng này không thể nói dối.

Khâu Lăng sống đã hơn nửa đời người. Y đang dưỡng ra khuôn mặt hết sức ung dung cho dù đối mặt với bất kỳ chuyện gì. Nhưng đây là lần đầu tiên y bị một cậu nói làm cho run rẩy.

Đây rốt cuộc là thiên phú gì? Chỉ là lần đầu tiên tiếp xúc cũng có thể vẽ ra một bức tranh khiến y nhìn với cặp mắt khác.

Y nhấp một hớp trà để áp chế sự ngạc nhiên trong lòng, nhưng lời y nói ra không che giống được sự run rẩy bên trong: Tiểu Trang, thiên phú của cháu nếu như không học vẽ thật sự là quá lãng phí. Cháu thật sự không có hứng thú sao? Chỉ cần cháu mở miệng nói đồng ý, tôi lập tức sắp xếp bên phía trường học. Chỉ là kiến thức chuyên nghiệp rất ít, có thể mang cháu đi ra ngoài sưu tầm nhiều dân ca, sáng tác…”

Trang Thâm yên tĩnh ngồi một bên nghe y nói xong, mới trả lời: “Xin lỗi ngài, Khâu đại sư.”

Khâu Lăng thở dài một hơi.

Ai có thể nghĩ đến, đời này còn có người từ chối lời mời của y?

Y đã gặp qua không ít người chỉ vì cái lợi trước mắt mà tìm đủ mọi cách tạo quan hệ với y để có thể vào hiệp hội mỹ thuật, cũng không ít người người muốn tiến xa hơn.

Nhưng trong lòng y vẫn kích động: “Vậy sau này, tôi có thể tìm đến cháu để mua tranh không?”

“Nhìn thời gian.” Trang Thâm chậm rãi trả lời: “Nếu tôi rảnh rỗi, có thể giúp ngài một tay.”

Khâu Lăng vui mừng cười.

Đôi tay của Trang Thâm có thể xem là vật quý giá, chỉ cần nguyện ý vẽ thì đó chính là chuyện tốt.

“Tiền tôi sẽ chuyện vào tài khoản cho cháu. Bức tranh này ta cho người đẩy vào một cuộc bán đấu giá lớn. Số tiền sẽ được quyên góp cho các trường tiểu học khó khăn, cháu thấy thế nào?” Khâu Lăng hỏi ý kiến của cậu.

Trang Thâm cũng không có ý kiến gì: “Được.”

Khâu Lăng lại nghĩ đến học trò duy nhất của y Thẩm Văn.

Y thật sự muốn để hai người làm quen với nhau. Đáng tiếc, học trò của y cố chấp làm theo ý kiến của mình không muốn đến. Lại là một người vô cùng lạnh nhạt, không có hứng thú.

Giá như, hai người có thể bổ sung cho nhau thì có thể tốt biết bao?

………………………………………………….

Ngày tựu trường đầu tiên, trong lớp học tràn đầy hơi tàn của kỳ nghỉ lễ vui vẻ.

Trang Thâm từ cửa sau đi vào. Lớp học vốn luôn yên tĩnh trong những ngày nghỉ lễ, bây giờ lại vô cùng ồn ào. Từ cửa đi đến chỗ ngồi của mình, cậu nghe được đại khái nội dung của những cuộc trò chuyện là:

“Bài tập vật lý cậu đã làm xong chưa? Mau cho tớ mượn vở chép một chút đi mà.”

“Con mẹ đứa nào trộm mất năng lượng của tôi rồi?”

[ Lời edit muốn nói: Ý ở đây có lẽ là đang nói đến năng lượng dùng để học tập? ]

“Nhanh lên! Nhanh lên! Tiết đầu là tiết của thầy Từ đấy!!!”

“Mày hôm qua có xem chương trình tạp kĩ không? Tao thích…”

Trang Thâm vừa mới ngồi xuống ghế, Tưởng Hoài ngồi đằng trước lập tức quay lại, hỏi cậu: “Làm xong bài tập chưa?”

Trang Thâm: “?”

Tưởng Hoài nhìn bộ dạng này của cậu, hỏi lại: “Có chắc sẽ làm xong không?”

Trang Thâm: Ừ. Chắc, làm sao?”

Tưởng Hoài: “Nếu cậu làm xong, chắc kiếm được bài của ai chép rồi? Mau cho tôi mượn chép đi, có số học không? Tôi vẫn còn hai môn nữa, xong rồi không kịp!!!”

Trang Thâm: “…”

Trang Thâm lấy toàn bộ vở bài tập của mình ném cho y.

Trên nguyên tắc, hạnh kiểm lớp 11 khá tốt có thể lên lớp 12. Lớp 12 làm tròn dựa vào hạnh kiểm của học sinh mà xem xét có thể thi vào đại học hay không. Bài tập quốc khánh toàn khối đều là năm tờ trở lên.

[ Đoạn này tôi không biết dịch sao cho đúng! Nên chém đại. Đây là nguyên văn: 本着高二四舍五入高三, 高三就四舍五入即将高考的态度, 国庆作业没科都有五张试卷以上. – Bác nào biết chỉ tôi nhé? Để tôi sửa lại! ]

Trang Thâm khá rảnh rỗi, nửa ngày đã hoàn thành hết đống bài tập này.

Số lượng nhìn thì nhiều. Nhưng chỉ có một số bài tập là hiếm gặp, nói tóm lại tất cả đều không khó làm.

Tưởng Hoài nhận lấy bài tập của cậu. Hết sức cảm động, cũng nói sẽ mời cậu đi ăn: “Cảm ơn cậu, người anh em. Chờ mẹ tôi cho tôi tiền tiêu vặt, tôi sẽ dẫn cậu đi ăn một bữa thật ngon.”

Ánh mặt y nhìn Trang Thâm vừa ngạc nhiên lại vừa vui mừng. Tưởng Hoài đã sớm đến lớp rất sớm để chép hết đống bài tập kia. Nhìn mấy người xung quanh còn đang vội vàng chép bài tập chưa làm. Y cảm thấy mình thật rảnh rỗi.

Y xoay người lại. Bắt đầu tán gẫu với Trang Thâm: “Tôi nghe nói cậu làm người mẫu vẽ cho Anh Văn, tranh vẽ như thế nào vậy?”

Trang Thâm lướt điện thoại di động, thờ ơ đáp lại: “Không biết.”

Tưởng Hoài: “….”

Đề tài này không dùng được.

Xung quanh vô cùng ồn ào, bỗng nhiên hàng ghế đầu tiên im lặng lại.

Tưởng Hoài ngẩng đầu nhìn lên, nhướng mày thấp giọng nói: “Phạm Thịnh? Cậu ta đi học?”

Cửa trước, một nam sinh dáng người cao to, da hơi đen. Một bên vai đeo cặp sách bước vào.

Trong lớp, không ít học sinh ngẩng đầu lên nhìn hắn.

Phạm Thịnh dù trước đây hay bây giờ. Trên mặt lúc nào cũng mang dáng vẻ cao ngạo, không ai so được với hắn. Đi bộ cũng như mang theo gió.

Dường như hắn còn đang rất hài lòng với thái độ của mọi người trong lớp.

Hắn ném cặp sách lên trên bàn, ngẩng đầu nhìn xuống cuối lớp.

Trang Thâm cúi đầu, thái độ trên mặt của cậu không rõ ràng. Nhưng không cần nói cũng biết cậu không để ý đến hắn.

Phạm Thịnh thấp giọng “Hừ” một tiếng, kéo ghế ngồi xuống

Trong một nhóm nhỏ, gồm chục người trong lớp. Không tiếng động bàn tán.

[ Phạm Thịnh đi học! ]

[ Tớ nghe mấy người bên lớp ba nói. Trang Nhược Doanh đến bây giờ vẫn chưa đến trường. Không biết là có chuyện gì xảy ra? ]

[ Tôi cho là chỉ với sự kiện hắn ta làm trên diễn đàn trường, sẽ bị đuổi học. Không nghĩ đến, trong trận chiến này người thắng lại là hắn ta! ]

Từ Học Hải mang theo giáo án đi vào trong lớp học. Nhìn xung quanh lớp trên mặt nở nụ cười tươi , cất giọng nói: “Các em thật là có tinh thần học tập. Không đến mấy ngày nữa là thi tháng, các em phải vững tinh thần này.”

Dưới lớp bắt đầu có tiếng oán than: “Sao lại đến kỳ thi tháng nhanh vậy chứ?”

“Không đề cập đến kỳ thi tháng, thì chẳng còn gì để nói.”

“Tôi bắt đầu mong đợi đại hội thể thao. Thi tháng đến, đại hội thể học sẽ không còn xa.”

Từ Học Hải cười ha hả nói: “Được rồi, các em dọn dẹp sách vở đi. Sau đó, chúng ta sẽ xuống sân trường chuẩn bị làm lễ. Hôm nay, có thể sẽ lâu. Có thể mang theo một quyển từ điển hay sách văn học, hoặc bất kì cái gì có thể vừa nghe vừa đọc.”

Những người chưa chép trong bài tập, chỉ có thể cầm theo bút cùng đống bài tập xuống sân.

Trang Thâm mới đứng lên, đã thấy Phạm Thịnh đứng ở chỗ báo tường ở cửa sau.

Trang Thâm liếc mắt nhìn hắn, cũng không có bất kỳ biểu cảm gì, im lặng đi ra khỏi lớp. Kết quả, Phạm Thịnh nhấc chân, chặn cậu lại.

“Mày có phải tự cho rằng mình rất giỏi?” Phạm Thịnh cúi đầu, trên khuôn mặt lộ rõ vẻ châm chọc: “Chỉ là lẽ một tấm bảo tường, còn nghiêm túc như vậy?”

“Lên làm tay sai cho Thẩm Văn đúng là khác ngay, đảo mắt đã làm cho đàn em phản bội tao.” Hắn giận dữ nhìn chằm chằm vào Trang Thâm, thấp giọng giễu cợt cậu: “Ôm bắp đùi của cậu ta…”

“Tôi không biết bắp đùi của anh ta ôm có được hay không.”

Phạm Thịnh bị cậu chặn ngang, còn muốn nói gì đó. Trang Thâm đột nhiên giương mắt. Hàn ý trong con mắt cậu như hóa thành thực thể: “Nhưng nếu cậu còn thêm một cậu nào nữa, chân cậu nghĩ cũng đừng nghĩ nó còn lành lặn.”

Tác giả có lời muốn nói:

Thẩm Văn: Không biết có thể ôm ngay bây giờ:D

P/s: Lâm Nghiên có vai trò thúc đẩy cốt truyện. [ Còn đối với tình cảm của hai nhân vật chính thì không có liên quan ]