Edit: Lũy Niên
Lúc người đàn ông bị anh đánh bay vào tường, sắc mặt của hắn không được tốt cho lắm.
Đừng nói đến Diệp Phân Phân cô là lần đầu tiên nhìn thấy tình huống này. Ngay cả Tưởng Hoài cũng cảm thấy ngay bây giờ Thẩm Văn thật sự rất đáng sợ.
Y cũng biết, Thẩm Văn luôn nhìn cái gì cũng không quan tâm, nhưng ý muốn chiếm hữu của anh rất mạnh.
Ví dụ như ở trên lớp học, trên mặt bàn của anh để rất ít sách. Hơn nữa, trong học anh cũng rất ít khi nhìn tới. Nhưng người nào cũng không được đυ.ng vào. Chỉ cần là một cái, đều phải chết.
Cho nên dám động vào đồ của anh, phải bỏ ra một cái giá tương ứng.
Không lâu sau đó, cảnh sát chạy đến đem mấy người đàn ông giống như xã hội đen kéo đi. Nhưng gương mặt của Thẩm Văn vẫn khó coi như cũ.
Tưởng Hoài an ủi anh: ” Anh Văn, cũng chỉ là một cái bánh ngọt… “
Lời còn chưa nói hết, y bị Thẩm Văn liếc một cái. Tưởng Hoài lập tức ngậm chặt miệng lại, một lời cũng không dám nói.
Thẩm Văn liếc nhìn hộp bánh bị làm hỏng trong tay Trang Thâm, vẻ mặt bình thường lại, thấp giọng nói: ” Đưa nó cho tôi! “
Trang Thâm nhìn lên : “?”
” Bánh ngọt! ” Thẩm Văn nhìn vào mắt cậu.
” Anh muốn nó? ” Trang Thâm chuẩn bị tìm cái thùng rác ném đi. ” Bánh ngọt Sô cô la, sau khi bị hư sẽ rất…”
Y dừng lại, để cho Thẩm Văn tự suy nghĩ nửa câu sai.
Vẻ mặt của Thẩm Văn không thay đổi, thậm chí còn mang theo ý cười: ” Thức ăn không được lãng phí! “
Được! Lý do rất tốt! Đủ để thuyết phục Trang Thâm!
Trang Thâm đưa hộp bánh cho anh.
Ba người nhìn Diệp Phân Phân ngồi xe về nhà, mới lên xe của mình.
Trước khi rời đi, Trang Thâm cố ý hỏi: ” Cái quần này, khi nào tôi có thể trả cho anh? “
Thẩm Văn cúi đầu nhìn chiếc quần jean tối màu cậu đang mặc. Anh không nghĩ đến cái quần cho người khác mượn rồi lại có thể được trả về.
Anh lại nhìn chằm chằm vào đôi mắt tối màu kia của cậu, hai giây mới nói: ” Cậu lúc nào thì rảnh? Tôi ở bên cạnh trường, về gửi địa chỉ cho cậu! “
“Buổi sáng trước tám giờ, hoặc buổi tối sau sáu giờ.”
” Vậy thì trước tám giờ sáng ngày mai! ” Thẩm Văn nhìn cậu cười: ” Tôi ở nhà chờ cậu! “
Chờ Trang Thâm xuống xe, Tưởng Hoài ngồi ở ghế phụ lái xoay người, mười phần kích động nói: ” Anh Văn, nữ sinh lúc nãy chính là hoa khôi của lớp một – Diệp Phân Phân, cô ấy còn biết khiêu vũ. Có phải rất đẹp hay không? “
Thẩm Văn tìm được laptop của mình, không trả lời.
Tưởng Hoài cũng không tiếp tục đề tài này nữa, mạch não nhảy rất nhanh, y hai tay ấn điện thoại mới tiếp tục nói: ” Anh Văn, anh có thấy bài viết ở trên diễn đàn trường hay không? Mọi người đều đang bầu chọn khoa khôi của trường. Anh đoán thử xem ai đứng nhất? “
Thẩm Văn mở laptop ra, mở ra một trang web. Vẫn như cũ không trả lời.
Tưởng Hoài cũng biết anh không quan tâm đến người mình đang ám chỉ là ai! Nhưng hứng thú của y cũng không vì thế mà giảm. Hết sức thần bí đưa tay che một bên, nhỏ giọng nói: ” Chính là bạn ngồi cùng bàn của anh đấy! “
Ngón tay đang đánh máy của anh chợt ngừng lại, rốt cuộc cũng ngẩng mặt lên, nhìn về phía Tưởng Hoài.
Tưởng Hoài trên mặt viết đầy bốn chữ: ” Anh không nghĩ đến? “, sau đó thúc giục anh: ” Bây giờ vẫn còn đang bỏ phiếu. Anh Văn, anh không tính giúp bạn cùng bàn của mình đứng nhất sao? “
Thẩm Văn ngả người ra phía sau, ngón tay ở trên bàn phím laptop gõ mấy cái. Đi đến diễn đàn trường.
Trang diễn đàn hiện ra, Thẩm Văn nhanh gõ bàn phím, rất nhanh một chuỗi mật mã xuất hiện trên màn ảnh màu đen.
Ánh hoàng hôn rơi vào xe, cho đến khi hai đường giao nhau giữa một tầng màu xám. Anh mới nhẹ giọng nói: ” Giúp! “
……………………………………………
Kinh Thành, Trang Nhược Doanh vừa xuống phi cơ được trợ lý của Trang Trần Húc lái xe đến đón.
Công ty của Trang Trần Húc so với Trang Huy Nghiệp thì nhỏ hơn rất nhiều. Nhưng ở lứa tuổi này, đã là rất khá.
Phòng làm việc nằm ở trên tầng thứ 18, đứng ở cửa sổ có thể nhìn thấy hết quang cảnh xung quanh nhìn không sót thứ gì.
[ Nguyên văn câu sau: 站在落地窗前能将底下的车水马龙一览无遗. có một chỗ tôi không hiểu cho lắm! Bác nào biết thì chỉ cho tôi nhé? ]
Bên bàn dùng để tiếp khách. Trợ lý đem trà vào, Trang Nhược Doanh từ trong túi xách lấy ra một chiếc laptop màu hồng. Mở ra một tệp đưa cho Trang Trần Húc xem.
Bên trong phòng yên tĩnh, chỉ còn có âm thanh của máy điều hòa chạy.
Trang Trần Húc xem qua một lần, chậm rãi ngẩng đầu lên hỏi: ” Cái này là do em tự làm ra? “
Trong mắt y tràn đầy sự khen ngợi.
Đề bài này hoàn toàn ngoài dữ liệu của y. Y không nghĩ đến Trang Nhược Doanh có năng lực thiết kế.
Cho dù là y bây giờ, cũng không có thể sẽ nghĩ đến trình độ này.
” Đúng vậy! Em gần đây đang cố gắng nghiên cứu để tham gia một cuộc thi! ” Trang Nhược Doanh bưng ly trà lên, ở sau lớp khói bốc lên mỉm cười nhìn y.
Trang Trần Húc đem laptop để sang một bên, gật đầu khẳng định: ” Không sai, sườn ý tưởng của em rất tốt. Chi tiết bên trong anh giúp em nhìn qua. Mấy ngày nay có vấn đề gì có thể đến tìm anh! “
Trang Nhược Doanh cong cong ánh mắt: ” Cảm ơn anh! Em không nóng nảy, làm hư chuyện! “
Điện thoại có mấy tin nhắn được gửi đến. Ả mở điện thoại ra, rất nhanh thấy bạn tốt của ả gửi một cái link
[ Nhược Doanh! Cậu đang xếp thứ ba! Mau kéo thêm người bỏ phiếu cho mình đi! ]
Trang Nhước Doanh ấn vào link bài viết. Nhìn vị trí đầu tiên Trang Thâm, nụ cười trên mặt trầm xuống.
Lại là Trang Thâm….Tại sao Trang Thâm luôn phá hoại những chuyện tốt của ả?
Một nam sinh, dựa vào cái gì có thể chiếm được vị trí hoa khôi trường?
Ả suy nghĩ, liên lạc với một vài người bạn quen biết: [ Cậu kéo phiếu bầu cho tôi đi! ]
…………………………………………………………………………
Trang Thâm quay về ký túc xá, lập tức ném quần áo vào máy giặt. Ngày mai chắc có thể trả.
Buổi tối, cậu cầm điện thoại lên tính làm đề. Đột nhiên nghĩ đến Từ Học Hải nói về nhóm lớp. Cậu được Tưởng Hoài kéo vào ngay lập tức chặn, đến giờ vẫn chưa xem qua.
Vừa lúc không có chuyện gì làm, cậu mở nhóm lớp ra. Bên trong đang bàn tán xem họ chơi gì hôm nay.
Trang Thâm cảm thấy không có cái gì chơi, vừa muốn thoát ra. Thì có một người ẩn danh nói chuyện share một cái link vào nhóm.
Người kia nói: ” Lớp chúng ta có hai người vào vòng trong! Mau bỏ phiếu cho họ! ]
Trang Thâm liếc nhìn tiêu đề. Rất quen, hình như chính là cuộc thi bình chọn hoa khôi trường ngày đó!
Những người vừa rồi còn nói chuyện, bây giờ bắt đầu mở nặc danh hỏi nhau.
[ Đầu tiên người vào vòng trong là ai? ]
[ Suỵt ]
[ Hiểu hiểu! Vậy thì đi bỏ phiếu! ]
[ Mấy lớp khác cũng không tệ! ]
Trang Thâm mở link ra, rất nhanh xuất hiện ở trang đầu tiên chính là một bài bỏ phiếu bình chọn.
Sau mười phút có thể bỏ phiếu một lần, bên dưới không ngừng có người bình luận.
Cậu liếc mắt nhìn thứ hạng.
Hạng Nhất – Trang Thâm
Hạng Hai – Diệp Phân Phân
Hạng Ba – Trang Nhược Doanh
Hơn nữa, số phiếu của Trang Thâm với số phiếu của Diệp Phân Phân không phải chỉ cách nhau mấy con số. Trang Thâm không hài lòng với kết quả này.
Kẻ ngu nào đang bỏ phiếu cho cậu?
Anh mở danh bạ ra, ấn vào một cái hình đại diện màu đen. Gửi tin nhắn qua.
[ Kéo Diệp Phân Phân lên hàng nhất! ]
………………………………………….
Chỗ Thẩm Văn ở rất gần trường học. Trang Thâm nhìn bản đồ từ từ đi. Mất mười mấy phút mới đến được nơi anh ở.
Xác định địa chỉ không sai, Trang Thâm nhấn chuông cửa.
Một phút trôi qua, không có ai trả lời lại.
Trang Thâm cảm thấy có gì đó kỳ quái, lại gõ lên cửa lần nữa.
Vẫn không có người trả lời.
Cái người nay ngày hôm qua đã nói gì với cậu?
Ở nhà chờ cậu đến! Cậu nghĩ mình cứ đứng đây như vậy, có khi sẽ ảnh hưởng đến hàng xóm xung quanh.
Trang Thâm mở máy gọi cho Thẩm Văn, qua hơn hai mươi mấy giây, cũng có người nhận máy.
” Đến rồi? ” Đối phương hình như vừa ngủ dậy. Vẫn là âm thanh đấy, nhưng lại xen lẫn chút khàn khàn. Hầu kết ma sát, cho dù thông qua âm thanh của điện thoại di động, cũng không khác nhau.
Tâm tình Trang Thâm vốn có chút khó chịu, bây giờ lại từ từ bình tĩnh lại. Như cũ vẫn không quên được câu nói hôm qua của anh: ” Anh điếc à? “
Thẩm Văn dừng một giây. Nghe được giọng nói như con gió mát mẻ của cậu, trong nháy mắt tỉnh táo. Bên kia truyền đến âm thanh huyên náo, sau đó nói: ” Cậu mở cửa, mật khẩu là…”
Trang Thâm ấn mật khẩu, đẩy cửa đi vào.
Màu sắc bên trong cũng không quá giống như cậu nghĩ. Màu trắng làm chủ đạo khiến căn phòng nhìn rất sáng, trên đất trải một tấm thảm trắng như tuyết. Sát cửa sổ có để mấy chậu cây cảnh. Hai chiếc ghế dài được đặt trong góc.
Cho người khác một cảm giác hết sức mềm mại.
Trang Thâm quan sát căn phòng mất phút, Thẩm Văn mới từ trong phòng đi ra.
Anh dường như vừa mới tắm xong. Trên người mặc một chiếc áo choàng tắm màu xám tro, mái tóc còn nhỏ nước.
Cổ áo mở rộng, có thể thấy được giọt nước từ mãi tóc nhỏ xuống, lăn đến xương quai xanh đi thẳng xuống dưới.
” Cái này là dép mới! ” Anh cầm ra một đôi dép, thanh âm có chút buồn ngủ! Rõ ràng là mới bị Trang Thâm đánh thức từ trong mơ.
Trang Thâm đem cái túi giấy để lên trên ghế; ” Quần đã giặt sạch! Tôi đi! “
” Tới cũng đã tới rồi! Ăn cơm với tôi nhé? ” Thẩm Văn nửa dựa lưng vào tường, mắt lim dim rõ ràng rất buồn ngủ, giơ tay lên xoa xoa hai thái dương: ” Cậu chờ một chút…Tôi gọi người đem đồ ăn sáng đến! “
Trang Thâm vốn cảm thấy cách bố trí của căn phòng không hợp với Thẩm Văn, nhưng bây giờ lại thấy rất phù hợp.
Người này luôn một bộ dạng lười biếng, phối hợp cùng với sự mềm mại của căn phòng. Không chừng anh có thể nằm bên trên hai cái ghế kia mà ngủ.
” Không cần! Tôi đi làm! ” Trang Thâm bấm giờ chạy đến, chạy đến tiệm bánh ngọt vừa đúng lúc không trễ.
” Đi làm? ” Thẩm Văn nhìn cậu, đột nhiên mỉm cười. Anh lấy điện thoại ra, cúi đầu gõ một cái, sau đó mới nói: ” Bây giờ cậu không cần đi làm nữa! “
Trang Thâm: “?”
Ngay sau đó, nhạc chuông điện thoại di động của cậu vang lên. Là quản lí Chu gọi đến.
Trang Thâm bắt máy, lại nghe được âm thanh nhanh nhẹn của Chu Lưu, nàng nói: ” Tiểu Trang, hôm nay em được nghỉ, tiền lương vẫn tính như bình thường! “
“? ? ?” Trang Thâm nhìn cặp mắt đang híp lại của anh, hỏi: ” Em tại sao không cần đi làm? “
“…Chuyện này chưa kịp nói với các em! ” Chu Lưu cười trả lời, cậu đoán được chuyện này đối với nàng rất vui: ” Bây giờ, tiệm không còn là của chị nữa rồi, buổi tối ngày hôm qua được một người lấy giá cao mua lại! “
Tám giờ sáng, ánh mặt trời xuyên cao cửa sổ sát đất chiếu thẳng vào phòng. Rơi lên trên người anh.
Trang Thâm nhìn chằm chằm khuôn mặt của anh, lại nghe được âm thanh của Chu Lưu nói: ” Ông chủ mới họ Thẩm, tên là Thẩm Văn. Em biết người ấy không? “
Thẩm Văn đứng trong những tia nắng mặt trời, nở nụ cười vô hại nhìn cậu.
Trang Thâm: “… …”
Cậu thật sự đã đánh giá thấp Thẩm Văn rồi!
…………………………………………..
” Cậu thiếu tiền sao? “
Trên bàn ăn, Trang Thâm nuốt xuống miếng cháo cuối cùng. Sau đó nghe được câu hỏi của anh!
Trang Thâm rút tơ giấy, nhẹ nhàng lau chùi khóe miệng sạch sẽ. Mới mở miệng trả lời anh: ” Thì sao? “
” Tôi có một công việc thoải mái hơn cho cậu! Hơn nữa, lại nhiều tiền hơn đi làm thêm. Cậu thấy sao? Có hứng thú hay không? ” Thẩm Văn tùy tiện đặt cánh tay lên bàn. Cặp mặt kia lúc nãy còn có chút mông lung buồn ngủ. nhưng bây giờ lại rất tỉnh táo.
Trang Thâm nhìn anh, tỏ ý rằng anh nói tiếp đi; ” Công việc gì? “
Thẩm Văn nhìn chằm chằm cậu, khuôn mặt không chút gợn sóng. Thái độ mười phần khiêm tốn nói: ” Thật ra tôi gần đây cần tìm một người mẫu để vẽ. Tôi thấy cậu rất thích hợp! Cho nên muốn hỏi cậu có muốn làm hay không? “
Trang Thâm nói thẳng: ” Anh thật sự không tìm được người mẫu? “
Có tiền lại có thế, chỉ là tìm một người còn là chuyện khó khăn với anh hay sao?
” Đúng vậy! ” Biểu cảm trên mặt anh rất tự nhiên, còn có chút ủ rũ nói: ” Tôi sợ người lạ! Ở chung một chỗ với người không quen biết, thật sự không quen! “
Trang Thâm: ” … “
Nếu như vậy, cuộc sống đúng có rất nhiều người sợ kẻ lạ.
” Thầy của tôi kêu tôi tham gia một giải vẽ tranh được tổ chức ở Kinh Thành, nên muốn ta vẽ người! ” Thẩm Văn giương mắt nhìn, trong mắt hiện lên vẻ mất mác. Giống như đứa trẻ bị người lớn bỏ rơi giữa trời đông, giá rét: ” Bây giờ, nếu như cậu chịu đáp ứng! Tôi chắc chắn sẽ có cơ hội tham gia! “
Trang Thâm nhìn chằm chằm anh, không lên tiếng.
Tròng mắt đen nhánh của Thẩm Văn cùng môi khẽ nhếch lên. Nở nụ cười đối với cậu giống như hứa một điều gì đó nói:
” Một lần, năm chục ngàn thì sao? “