Edit: Lũy Niên
Trang Thâm từ phòng phó hiệu trưởng đi ra ngoài, mấy vị phụ huynh nhìn thấy cậu liền xông đến thi nhau nói cảm ơn.
Cậu không quen với loại chuyện như thế này. Các vị phụ huynh đều rất nhiệt tình, trên mặt đều là cảm ơn. Trang Thâm không thể đối với họ giống như mấy người Hoàng Mao lạnh lùng mà cự tuyệt.
Cậu sắc mặt không đổi đứng đó, chờ bọn họ nói xong thì tự rời đi.
Trang Thâm đang suy nghĩ xem làm cách nào có thể thoát khỏi mấy vị phụ huynh này. Thì một âm thanh mang theo từ tính trầm thấp từ bên cạnh truyền đến: ” Các chú, bọn cháu phải lập tức trở về lớp học. Trang Thâm còn phải tới phòng làm việc của giáo viên. Mấy chú muốn nói gì có để để sau này nói được không? Thời gian không gấp! “
Các vị phụ huynh sửng sốt. mới lập tức ý thức được rằng mình đã gấp gáp cảm ơn mà quên mất. Nên nhanh chóng nhường đường.
Trước khi đi còn không ngừng khom người cảm ơn Trang Thâm.
Xung quanh rốt cuộc cũng yên tĩnh này.
Giờ học tiếp theo đã bắt đầu, trên hành lang rất yên tĩnh. Thẩm Văn dựa vào lan can. Sau lưng là một góc của lớp học cùng với bầu trời xanh thẳm.
Trong mắt anh bây giờ đều là hăng hái, đối với sự lạnh lùng của người bạn cùng bạn của mình nói: ” Nhiều người tặng đồ cho cậu như vậy, không vui sao? “
” Quá nhiều người! ” Khuôn mặt Trang Thâm bị nắng mai bao phủ, nhưng vẫn như cũ không ngăn được sự nóng nảy.
Thẩm Văn nhìn chằm chằm vào nửa khuôn mặt bị nắng chiếu đến trong suốt của cậu. Đối diện với ánh mắt sáng màu, khẽ mỉm cười một cái chậm rãi dời đi.
Bạn cùng bàn của anh chính là ngại nhiều người sẽ khó chịu, nhưng vừa rồi một câu cũng không nói, im lặng lắng nghe.
Thậm chí khi ở trường được người khác hỏi chỉ gật đầu một cái.
Thẩm Văn dựa vào tường, trong con mắt mang theo ý cười: ” Bạn ngồi cùng bàn của tôi quả nhiên là người vừa chính trực lại vừa hiền lành! “
” … ” Trang Thâm nâng mí mắt liếc nhìn cái người bắt đầu tự hào, nhớ đến vấn đề mới mở miệng hỏi: ” Anh nói gì với Khương chủ nhiệm? “
” Không có gì…” Thẩm Văn làm bộ suy nghĩ chốc lát: ” Tôi chỉ nói bạn cùng bàn của mình, mặc dù trên lớp biểu hiện rất bình thường. Nhưng về đêm liền trằn trọc khó ngủ, liên tục trở mình. Trời mới rạng sáng liền gọi điện thoại cho tôi kể khổ. Thật là khiến người nghe phải thương tâm mà rơi lệ…”
Lời còn chưa dứt, anh chỉ thấy Trang Thâm mặt không cảm xúc quay đầu dời đi. Chỉ lưu lại cho anh một bóng lưng cao ngạo.
Lưỡi của Thẩm Văn chạm vào hàm răng dưới.
Bạn cũng bàn đúng là bất cận nhân tình*!!!
[* Bất cận nhân tình – 不近人情 (Không theo thường tình con người, dịch ra tiếng Anh là unreasonable, cũng để chỉ tính tình hoặc ngôn ngữ hành động kỳ lạ, hình như xuất phát từ 1 sách nào đó của Trang tử).
…………………………………………..
Trong phòng làm việc của giáo viên, Trang Thâm một lần nữa lại đứng ở trước bàn làm việc của Từ Học Hải.
Lần này vẻ mặt của Từ Học Hải vui vẻ hơn rất nhiều, vừa nhìn thấy Trang Thâm cười đến nỗi mắt cũng sắp híp lại thành kẽ hở: ” Thầy nghe nói em đồng ý để những học sinh lớp 9 ở lại? Không tệ, giữa bạn học với nhau, có thể rộng rãi như vậy cũng tốt. Dù sao cũng không mất cái gì! “
Cát Minh và Đoạn Niệm Vi từ cửa đi vào vừa vặn nghe được những lời này, khuôn mặt ngay lập tức liền xanh.
Lại nhớ đến người lời bọn họ nói với Trang Thâm, lời này nghe ra thế nào cũng thành trào phúng, châm chọc.
Hai người yên lặng được trước bàn làm việc của Từ Học Hải.
Mấy người trước đây còn vui vẻ hóng chuyện, lúc này một câu cũng không dám nói.
Từ Học Hải nhìn thấy hai người, nghiêm mặt một cái.
Y không nghĩ đến hai học sinh bình thường vô cùng ngoan ngoãn lại sẽ đối xử như vậy với bạn học cùng lớp mới chuyển đến.
” Chuyện ngày hôm qua, cũng đã qua một tâm. Hai em chắc cũng đã biết hối lỗi. ” Từ Học Hải đóng laptop của mình lại, thở dài một hơi ngẩng đầu lên nhìn hai người: ” Bây giờ hai em có muốn nói gì với Trang Thâm không? “
Hai người đều không lên tiếng.
Đoạn Niệm Vi là nữ sinh, thành tích không tệ. Từ nhỏ đã được khen ngợi lớn lên, từ trước đến giờ cô chưa bao giờ nói xin lỗi với ai. Cho đến bây giờ cô còn chưa nhận sai với bất kỳ người nào. Cô không muốn mất đi mặt mũi chỉ vì chuyện này đâu.
Cát Minh lại càng không muốn, hắn không phục. Sự kiêu ngạo của hắn không có phép mình xin lỗi một học tra không có thành tích gì.
Hai ngươi cúi đầu, nên không thấy sự thất vọng léo lên trong mắt Từ Học Hải.
” Nếu không có lời nào để nói! Vậy thầy nói.” Từ Học Hải trầm giọng nói: ” Chuyện tấm báo tường bị người khác phá vào tối hôm qua, đều do một tài khoản ẩn danh truyền ra. Chỉ mặt gọi tên Trang Thâm là người đã phá hủy báo tường! “
Y ngẩng đầu lên hỏi: ” Cát Minh, em nói đi. Lúc ấy, em nghĩ thế nào? “
“…Em ” Cát Minh rũ đầu, cắn răng không tình nguyện trả lời: ” Em nghĩ trên diễn đàn nói không sai, hơn nữa có rất nhiều người cảm thấy…”
” Cát Minh, tài khoản ẩn danh trên diễn đàn em không tin? ” Từ Học Hải không nhịn được cắt ngang lời hắn: ” Em có biết sau lưng tài khoản ẩn danh ấy là ai không? Ngày đầu tiên đến trường thầy cũng đã nói, không nên tin vào những tin tức vớ vẩn trên diễn đàn. Em không biết người sau lưng tài khoản ấy là ai mà cũng dám nói. Em cũng coi như là phó lớp trưởng. Chân tướng không rõ, còn đi tin mấy tin gà tin vịt. Không tin bạn bè ở trong lớp. Chuyện này là em nghĩ xem bản thân mình có làm đúng hay không? “
Mỗi một câu truyền vào lỗ tai. Là một lần tim Cát Minh đập mạnh đêm mấy nhịp.
Không ngờ đến hắn cũng có một ngày bị Từ Học Hải phê bình!
Hốc mắt Cát Minh đỏ ngầu, ngẩng đầu nhượng bộ thấp giọng thừa nhận: ” Thầy Từ, là em không đúng…”
Thành tức của hắn tốt, chỉ cần hắn lui một bước mềm mỏng nhất định Từ Học Hải sẽ bỏ qua cho hắn.
Từ Học Hải lắc đầu: ” Thầy cũng không cần lời xin lỗi của em, người cần lời xin lỗi này! Thầy chắc em biết đó là ai! “
Cát Minh hung hăng cắn chặt răng, nhìn về phía người đứng một bên thong thả lại rảnh rỗi như đang xem cuộc vui Trang Thâm.
Vì để lưu lại ấn tượng tốt với Từ Học Hải, hắn chỉ có thể nói lời xin lỗi.
Cát Minh rũ mắt xuống, thanh âm nhẹ nhàng, nói rất nhanh: ” Thật xin lỗi! “
Trang Thâm không đáp lời, thậm chí chỉ liếc hắn một cái, cũng không biết cậu có nghe được hay không.
Từ Biển Học thấy hắn nói lời xin lỗi, lại nhìn về phía Đoạn Niệm Vi.
” Đoạn Niệm Vi! Em ngày hôm qua làm cái gì? Còn nhớ không? “
Đoạn Niệm Vi bị y gọi tên, nhẹ nhàng run rẩy, nhếch môi dưới ngẩng đầu lên nhỏ giọng trả lời: ” Em…Em cũng chỉ nghĩ tin tức đến là thật, em…ô…”
Tiếng khóc thút thít, ủy khuất của nữ sinh đột ngột vang lên.
Lông mày Trang Thâm khẽ nhíu lại.
Nếu như nói đối mặt với các vị huynh, cậu không có thói quen này nên mới cảm thấy khó chịu.
Nhưng bây giờ cảm thấy rất bực bội.
Từ Học Hải cũng không dừng lại: ” Chuyện này trường học rất quan tâm, cho nên thầy cũng không thể xử lý qua loa. “
Y liếc nhìn Cát Minh đang trầm mặc đứng một bên và Đoạn Niệm Vi vẫn đang khóc, nói: ” Từ hôm nay, hai em cũng không còn là phó lớp trường của ủy viên văn nghệ nữa. Đợi lát nữa vào tiết học thầy sẽ dành thời gian để bầu chọn lại.
Đoạn Niệm Vi sửng sốt, ngay cả tiếng khóc cũng ngừng lại, đứng ngốc tại chỗ.
Cặp mắt của Cát Minh trợn tròn, giọng the thé nói: “Cái gì? !”