Edit: Lũy Niên
Buổi chiều tiếng chuông vang học vang lên. Triệu Hiệu Hạ quay xuống nhắc Trang Thâm: ” Nhớ trước giờ tự học phải đem rác đi đổ, nếu không sẽ phạt! “
Trang Thâm ngẩng đầu: ” Được! “
Bạn tốt của Triệu Hiểu Hạ đi qua, liền nghe được cuộc trò chuyện giữa hai người. Chờ cậu đi, ngạc nhiên quay đầu hỏi cô: ” Cậu sao có thể nói chuyện tự nhiên như vậy với cậu ấy vậy?! Tớ thật hâm mộ cậu nha! “
Triểu Hiệu Hạ ngượng ngùng cười một tiếng: ” Trang Thâm là người tốt. Bình thường rất dịu dàng! “
Bạn tốt nửa hâm mộ, nửa sợ sệt: ” Người như cậu ấy chỉ có thể đứng từ xa nhìn, không thể chạm vào…”
Trang Thâm ăn cơm xong, từ canteen đi ra. Lúc trở về phòng học, trong lớp chỉ có hai người.
Cậu đem túi rác nhấn lên đi ra khỏi cửa lớp liền thấy có mấy nam sinh dựa vào tường lớp kế bên. Là mấy người Hoàng Mao không chịu học tập tốt. Mỗi người ủ rũ lại ảm đạm như nhà có tang, âm trầm nhìn Trang Thâm.
Trang Thâm sắc mặt không đổi xách túi rác xoay người đi suốt cầu thang.
Mấy người Hoàng Mao nhìn thấy cậu đi, không cam tâm nói: ” Đại ca! Chúng ta phải làm sao đấy? Cứ như vậy mà bỏ qua cho nó, em nuốt không nổi cục tức này! “
Hoàng Mao hừ một tiếng, chậm rãi đi đến cửa sổ lớp 10, nhìn vào bên trong: ” Khiến nó muốn học cũng cũng được! “
Công việc đổ rác khá đơn giản, ít nhất còn đỡ hơn việc lau sàn. Trang Thâm nhớ lại vẻ mặt không tình nguyện của nữ sinh. Có cảm giác mình vớ được việc tiện nghi.
Cậu thong thả đi về phòng học, dù gì cũng ra khỏi lại ký túc xá. Nên dứt khoát ở trên lớp, đợi buổi tự học buổi tốt.
Lúc này trong phòng học không còn một bóng người.
Đèn bên trong phòng đều đã tắt hết, chỉ còn chút tia nắng của chiều tà, đỏ vàng giao nhau từ cửa sổ chiếu vào.
Trang Thâm bật cầu giao lên, ngay lập tức phòng học như được chiếu sáng.
Xoay người lại, Trang Thâm đi hai bước. Đột nhiên cậu dừng tay lại, chân mày bất giác nhíu lại.
Phía sau, phòng học vốn là bản đen. Chính nó dùng để vẽ, mỗi lớp đều có một bản đen để làm bảo tường tham gia thi đua. Trang Thâm đi ngang qua có nhìn lại mấy lần.
Trên tấm bảng đen, 70% là đều là chữ dùng phấn để viết. Đều là những câu thơ hoặc mà mẩu chuyện gì đó. Bốn phía xung quanh chiếc là trang trí một chút bằng hoa hoặc hình vẽ nhân vật nào đó.
Nhưng lúc này, toàn bộ đều bị lau đến lộn xộn, căn bản không thể hình ra cái gì.
Trang Thâm không biết chuyện gì đã xảy ra, hắn nhớ lúc mình đi về lớp lấy rác. Tấm bảng đen căn bản không phải như vậy, không biết có phải do tổ của cậu chuẩn bị xóa đi làm lại? Hình ảnh bừa bộn hiện lên trong đầu khiến cậu khó chịu.
Trang Thâm nhìn mấy lần liền dời tầm mắt đi. Ngồi về chỗ cầm điện thoại lên chuẩn bị làm đề.
Đang suy nghĩ, ngoài cửa liền truyền đến một tiếng hô to: ” Trang Thâm! Cậu đã làm gì? “
Trang Thâm làm xong cái đề kia, mới ngẩng đầu lên nhìn.
Cát Minh xong lại phía cậu, không kiềm được sự giận dữ trợn mắt trừng Trang Thâm: ” Cậu đã làm cái gì với báo tường? “
Trang Thâm bị hắn hét đến lỗ tai đau, con ngươi trong đôi mắt cũng không nhịn được mà tràn đầy lạnh lùng.
Cát Minh thấy cậu không nói lời nào. Coi như là cậu thừa nhận là mình làm. Quay lại chỗ mấy bạn học cùng hắn bước vào: ” Các cậu nhìn xem Trang Thâm đã làm gì với báo tường! “
Một nữ sinh mang mái tóc dài bị chấn động đến nỗi bước chân cũng không vững vàng, không dám tin nhìn về phía Trang Thâm, thanh âm nghẹn ngào nói: ” Cậu tại sao lại đem báo tường của lớp biến ra như vậy? Là bởi vì chuyện cái bàn trước kia sao? Nhưng đó là Phạm Thịnh ra tay, chúng ta cũng không có biện pháp! Cậu sao làm trút giận lên chúng tôi, còn biến báo tường ra như vậy….”
Cảm xúc kích động đến thế này, người ngoài nhìn vào còn tưởng Trang Thâm và nữ sinh này vô cùng thân thiết.
Trang Thâm nhìn cô mấy lần, mới nhớ bạn học này là người vốn Từ Học Hải xếp làm cùng bàn với cậu Đoạn Niệm Vi.
Bên cạnh hai người bạn học đều đối với cậu không ưa, giọng nói không mang ý tốt: ” Chuyện này cũng đã qua một tuần, cậu dựa vào cái gì có thể làm như vậy? “
” Lần này phải làm sao? Ngày mai là phải chấm điểm rồi! Tối nay còn cần phải làm bài tập, làm gì còn thời gian để vẽ lại? “
Cát Mình dùng sức vỗ lên bàn Trang Thâm một cái, giọng điệu chất vấn cậu hỏi: ” Cậu phá hủy công sức của chúng tôi, còn có vui vẻ đi chơi điện thoại? “
Trang Thâm hạ mắt nhìn vào chỗ hắn mới vỗ lên, đóng điện thoại di động lại, ném vào bên trong hộc bàn. Một tên động lớn vang lên.
Cậu dựa lưng vào ghế, ánh mắt bao bọc khí lạnh bên trong: ” Cậu có bằng chứng gì nói tôi phá hư báo tường? “
Cát Minh nổi giận đùng đùng lấy điện thoại di động của mình ra, mở lại cuộc trò chuyện ở trong diễn đàn của trường ra.
Có người ẩn danh đăng một tấm hình. Hình rõ ràng bị vật từ đó chặn lại, có chút mơ hồ nhìn không quá rõ ràng, nhưng có thể nhìn thấy Trang Thâm đứng ở phòng học trước tấm bảng đen, nhìn như đã bị phá hủy một nửa, trong phòng học không có một bóng người.
Cái người ẩn danh nói: Tôi thấy bên lớp 10 có người đang lau bảng đen, ngày không phải chấm điểm sao? Cậu ta đang làm gì?
Bên dưới còn có người phụ họa:
[ Người kia là ai vậy? Lớp 10 bây giờ mới làm? ]
[ Cậu ta là Trang Thâm à? Hình ở trong diễn đàn trường đang ở khắp mọi nơi! ]
[ Ngọa tào! Lớp chúng ta đã làm xong báo tường! Đây là tình huống gì vậy? ]
Cát Minh thu hồi lại điện thoại di động của mình, ngôn ngữ tràn đầy tức giận: ” Chép bài tập cũng thôi đi! Sao cậu cứ phải làm hư báo tường của lớp chúng tôi chứ? Như vậy có ích lợi gì đối với cậu? “
Trang Thâm không thích cùng người khác cãi nhau. Cậu khó chịu. Chuyện lúc này đã ồn ào để nháo với người khác.
Cậu nhớ lại tấm hình kia, rõ ràng lúc nãy có người chụp lén, cố ý đem chuyện này ấn lên đầu cậu.
” Tấm hình kia không có nói lên được điều gì, tôi chẳng qua chỉ nhìn một cái. Các cậu không nhìn thấy tận mắt quá trình, liền phán? Cái này là chứng cớ? ” – Trang Thâm mặc dù ngồi trên ghế ngẩng mặt lên nhìn về phía Cát Minh, nhưng khí thế kia chỉ cao hơn chứ không có kém.
Cát Minh chống lại ánh mắt của cậu, khí thế không kìm được bị đè ép, nhưng vẫn cố gắng duy trì ánh mắt nhìn cậu: ” Kia, Nếu không phải cậu thì là ai? Trừ cậu ra, ai lại đi làm hư báo tường của lớp? “
Khoảng thời gian tự học, rất ít bạn học về lớp. Có lẽ là bởi vì nghe chuyện tấm bảng đen người phá. Nên ngay cả những không tra không bao giờ học buổi tối cũng chạy về lớp.
Mọi người nhìn về phía cuối lớp, tầm mắt luôn rơi trên người cậu.
Trang Thâm ngày đầu đến trường liền đánh nhau với Phạm Thịnh, lại đem Hoàng Mao giẫm xuống chân mà đạp. Ngày hôm qua lại có thể khiến bà già Mã Bình Xuân ở trước mặt mọi người cúi đầu xin lỗi.
Mấy ngày liền nổi, vang danh khắp trường.
Làm hư mất báo tường của lớp nghe thì có chút không tin, nhưng suy nghĩ lại không thấy chỗ nào vô lý.
Giáo bá mà, có gan rồi. Liền thích phá nhưng đồ đẹp của lớp!
Trong phòng học còn ồn ào hơn so với bên ngoài, nhất là chỗ Trang Thâm.
Trang Thâm nhịn không được nói: ” Tôi không có chạm vào báo tường! Trong phòng không phải có camera giám sát sao? Đi qua đó mà xem! “
Cậu không thích tranh cãi mấy kiểu con nít vô lý như vậy. Cát Minh lúc này bị cậu chọc giận, bất mãn nói: ” Dựa vào cái gì chúng tôi chỉ vì chuyện nhỏ này phải đi xem camera giám sát? “
Hơn nữa muốn kiểm tra camera giám sát, còn phải tìm giáo viên để nó. Làm gì có chuyện dễ như vậy chứ?
Hắn vẫn luôn hướng đến mục tiêu là một học sinh giỏi, ngoan ngoãn gương mẫu. Đến lúc đó thầy giáo lại nghĩ việc này không chính đáng. Chỉ vì một chút chuyện nhỏ mà làm ầm ĩ phòng giáo viên, nghĩ cũng biết cái nào hạn nhiều hơn.
Đoạn Niệm Vi đứng phía sau nhìn báo tường do chính mình làm chủ lực, biết là không cứu được liền đau lòng.
Lại nghĩ đến Trang Thâm nhìn cô bằng ánh mắt lạnh nhạt, cùng hai người đi đến nhưung Trang Thâm trực tiếp đem cô thành không khí. Trong lòng không khỏi vừa buồn vừa giận, nước mắt lưng lưng nói; ” Trang Thâm…cậu nếu là vì chuyện trước đây có thể nói với tớ mà, tại sao cậu lại phá hủy đi tâm huyết của chúng tớ chứ? “
Cô vừa khóc, các nữ sinh đứng bên cạnh an ủi cô. Các nam sinh không kiềm chế được mà đứng bên cạnh cô thấp giọng an ủi, không ít người nhìn về phía Trang Thâm bằng ánh mắt trách cứ.
Lại không có ít người đi đến, Hôm nay là giờ tự học buổi tối, cuối cùng lại thành ngày buổi tối tựu trường.
Triểu Hiểu Hạ cũng đến tiết tự học buổi tối, bên cạnh có nhỏ giọng nói: ” Cái này không thể như vậy mà nói được! Trang Thâm không giống người sẽ đi phá hủy tâm huyết của người khác! “
Cát Minh châm chọc: ” Không giống? Bạo lực học đường là chống đối thầy cô, vậy cậu nói ai giống? “
Trang Hiểu Hạ bị hắn dùng giọng nói châm chọc nói lại. Lập tức ngậm miệng không nói gì nữa.
Trang Thâm đứng lên, trên mặt đè nén sự tức giận. Giọng nói lạnh lùng: ” Tôi giúp cậu đi tra! Tránh ra! “
Cát Minh nhìn dáng vẻ không hoảng hốt của cậu, không khỏi cảm thấy kì quái: ” Vậy tôi cùng cậu đi! Ai biết cậu có hay không táy máy tay chân? “
Lúc này Tưởng Hoài từ cửa sau đi vào, chuẩn bị cầm tai nghe đặt lên lỗ tai, nhất thời bị đám người đứng trước bàn hắn dọa sợ.
Trang Thâm mặt không cảm xúc đi qua chỗ y, phía sau còn có mấy người trong lớp đi theo.
Tưởng Hoài nghĩ không ra đây là chuyện gì, vội vàng nắm tay một người hỏi: ” Chuyện gì vậy? “
Trong phòng giám sát camera, nhân viên đang kiểm tra lại dữ liệu. Một đám người đứng bên cạnh. Có không ót lấy điện thoại ra thu hình.
Thời gian rất nhanh đã hiện đến cảnh Trang Thâm đi vào phòng học.
Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào hình ảnh của cậu, chỉ thấy Trang Thâm từ từ gói rác vào rồi xách đi ra ngoài. Không lâu sau đó, trong phòng học hai người đều đã tắt đen rời đi. Phòng học rơi vào bóng tốt.
Ở đây mọi người nhàm chán mà chờ đợi, màn hình đột nhiên tối sầm lại. Hình ảnh gì cũng không có!
” Chuyện gì vậy? Ai tắt đi? “
” Không có tắt! Thời gian vẫn sáng! Chỉ là không có hình ảnh? “
Nhân viên nhìn một cái, kỳ quái nói: ” Không đúng! Đoạn này hình như đã bị xóa! “
Nhân viên tăng tốc độ video lên, nhưng trong vòng hai phút hoàn toàn không có hình ảnh. Video một lúc sau được khôi phục, Trang Thâm đứng nhìn trước mắt bảng đen cùng tấm hình trên diễn đàn trường không sai biệt lắm.
Trừ đoạn giữa là không thấy, những hình ảnh khác đều hoàn hảo hiện rõ.
Cát Minh ngẩng đầu lên, không còn sự nghi ngờ lúc trước nói: ” Khó trách cậu có thể bình tĩnh như vậy! Hóa ra đã chuẩn bị trước, đem video xóa đi rồi? “
Trang Thâm: “…”
Cậu cảm thấy giả làm học tra cũng thật khó, không lẽ phải đi giả làm kẻ ngu?
” Tôi nếu huy đi video, làm sao không đi còn xuất hiện ở trên lớp làm gì? “
Những người khác cũng quay đầu lại, ánh mắt hoài nghi nhìn về phía cậu.
Trang Thâm dáng người thẳng tắp, lạnh lùng mở miệng nói chuyện. Trên người luôn có một khí tức làm người khác nhìn vào liền nghĩ cậu vô cùng cao ngạo, ngũ quan xinh đẹp mang theo sự sắc bén.
” Tôi mặc dù không nghe giảng, nhưng tôi không phải người ngu! Phó lớp trưởng! ” – Trang Thâm cười như không cười nhìn hắn một cái, trong mắt đè nén sự tức giận.
[ Nguyên văn là phó lớp trưởng. Tôi tính sửa thành lớp phó học tập. Lớp phó học tập cũng đồng nghĩa với phó lớp trưởng nhỉ? Nhưng vì ảnh hưởng đến câu sau nên tôi giữ nguyên. ]
Cát Minh nghe cậu nói ” phó lớp trưởng”, cảm giác như cậu đang giễu cợt hắn.
Theo thành tích mà nói chức lớp trưởng phải là hắn, nhưng quan hệ của hắn trong lớp quá thấp. Cuối cùng khi bỏ phiếu chỉ có thể là lớp lớp trưởng. Tuy chỉ là nhiều thêm một chữ phó nhưng lại bất đồng rõ rệt.
Cát Minh nhíu mày, hùng hổ dọa người: ” Mặc dù camera không tra được, nhưng từ đầu đến cuối bằng chứng đều hướng vào cậu! Nếu không phải bởi vì cậu, báo tường đâu thể bị phá hư? “
Chuyện này tuy không phải cậu làm, nhưng nhìn lâu như vậy trong lòng cậu cũng có suy đoán của mình.
Trừ Hoàng Mao ra cậu không có thể nghĩ đến ai khác.
Bất quá đúng là bởi vì cậu nên báo tường của lớp mới biến thành nhue vậy.
Những người khác thấy cậu không nói lời nào, cũng nói: ” Vốn lớp chúng ta không cần phải sửa nhiều, nhưng bây giờ báo thường muốn đem ra chấm điểm cũng không thể được! “
” Đúng vậy! Trước Đoạn Niệm Vi đọc báo cáo. Còn chắc có thể cầm được giải nhì, lần này cả giải an ủi chắc cũng không thể.
Đang ủ rũ, mọi người bỗng nghe được một tiếng cười khẽ.
Mọi người ngừng lại, ngẩng đầu nhìn về phía Trang Thâm.
Trang Thâm đứng ở góc phía trong phòng, Cả người như có khí tràng gì đó vô hình bọc xung quanh, Tựa như cậu đang đứng dưới ánh đèn pha huy hoàng trên võ đài.
” Tấm báo tường đấy! Để tôi vẽ! “
……………………………………………………………………….
Phòng vẽ nằm trên tầng sáu của tòa nhà Nghệ Thuật được được ánh đèn chiếu sáng khắp mọi góc ngách.
Ở gần một góc cạnh cửa sổ, rèm cửa bị gió thổi lên khẽ đung đưa.
Tĩnh vật được đặt ở giữa, bông vải trắng tùy ý nằm rải rác bên dưới. Kết cấu mềm mại, phía trên phía dưới không đồng nhất có thể nhìn ra giá người làm mẫu vô cùng ưu tú. Bông hoa hồng trắng héo được cắm bên trong bình hoa nằm bên cạnh, những cánh hoa nằm cuộn tròn trên tấm vải trắng.
Ánh sáng màu trắng chiếu sang một bên, tạo thành một cái bóng dài hình bó hoa.
Những tĩnh vật khác cũng được đặt sắp xếp bốn xung quanh.
Nửa người Thẩm Văn dựa vào trên ghế, cầm bút vẽ thấm lên bảng màu, lực đạo nhẹ nhàng rơi trên giấy.
Anh hơi híp mắt nhìn tĩnh vật, động tác trong tay không nhanh cũng không chậm.
Phòng vẽ cách xa sân trường ồn ào, nên vô cùng an tĩnh chỉ có tiếng gió thổi.
Cửa phòng học bị người hung hăng mở ra ” Bang ” một tiếng thật lớn.
Thẩm Văn dưới tay một lát, màu liền lưu lại một chỗ tươi sáng lại ướŧ áŧ.
Anh ngẩng đầu lên nhìn về phía cửa, nụ cười lạnh nhạt: ” Bị người đuổi đánh hay vội đi đầu thai? “
Tưởng Hoài thở hổn hển, bước chân chạy tới chỗ anh, hoàn toàn không để ý mấy lời vừa nãy: ” Anh Văn! Anh Văn! Anh mau nhìn! “
Anh biết lúc Thẩm Văn vẽ tranh không thích bị ai quấy rầy, nhưng bây giờ y không quản được nhiều như vậy. L*иg ngực của y đến bây giờ vẫn còn run rẩy.
” Hôm nay, Trang Thâm bị người khác vu oan cố ý phá hư báo tường. Hình ảnh giám sát cũng bị xóa mất. Kết quả chính cậu ấy trở về lớp vẽ một bức khác….” – Tưởng Hoài nhanh chóng kể nhanh đầu đuôi câu chuyện, đem điện thoại để trước mặt anh: ” Anh nhìn đi, Trang Thâm đang vẽ báo tường! “
Thẩm Văn dời tầm mắt lên màn hình điện thoại, dáng vẻ lười biếng chợt đông cứng lại, tròng mắt đen nhánh trở nên âm trầm.
Anh trực tiếp vứt bút vẽ xuống, không hề quan thâm những cây bút ấy có giá trị đến mười ngàn có bị làm sao hay không. Sải bước đi đến bên cửa, bước chân mang theo phần vội vàng: ” Trở về lớp! “
Tưởng Hoài: ” …. “
Cái này thay đổi cũng thật nhanh! So với chính y còn gấp hơn!
Tưởng Hoài nhanh chóng đuổi theo: ” Anh Văn! Đợi đợi em, em muốn tìm người khôi phục lại video giám sát, anh có ai không? “
Tác giả có lời muốn nói:
Trang Thâm: Tôi chỉ muốn an tĩnh làm một học tra bình thường không có gì lạ, nhưng luôn có người luôn gây sự khiến tôi chẳng thể nào giả bộ được. Tôi thật khó khăn!