Edit: Lũy Niên
Vào một buổi trưa ngay giữa tiết trời tháng chín, ông mặt trời cũng đã lên đến đỉnh, thời điểm mà ánh mặt trời chói chang nhất. Bên trong một nhà hàng cao cấp nằm trên tầng thứ 16 của một tòa nhà.
Nhân viên phục vụ nhà hàng thất thần nhìn chằm chằm khoảng không. Nghe thấy tiếng bước chân lập tức ngẩng đầu lên, khuôn mặt tươi cười nói: “Hoan nghênh quý khách…”
Lời nói phát ra được một nửa bỗng nhiên ngừng lại.
Thiếu niên đang đi về phía bên này nhìn qua cũng có thể xác định được chỉ tầm 16, 17 tuổi. Quần áo đơn giản. Áo chữ T màu trắng làm nổi bật làn da cực trắng của thiếu niên, trên tay là chiếc điện thoại di động màu đen càng làm nổi bật lên những ngón tay nhẵn nhụi sạch sẽ của cậu.
Mái tóc cậu hơi dài, khuôn mặt bị tóc mái đen dài che mất, thoạt nhìn cậu có chút tùy ý, không ra đâu vào đâu. Nhưng gương mặt kia vẫn như trước, vẫn rất có tính kí©h thí©ɧ với người nhìn. Đôi mắt màu trà vô cùng sạch sẽ, ngũ quan xinh đẹp được che đậy bằng một tầng thờ ơ, lạnh nhạt.
Rõ ràng là một khuôn mặt vô cùng đẹp.
Nhưng tại thời điểm thiếu niên ấy không có tâm trạng, khi đôi mắt ấy nhìn đến không hiểu sao lại khiến người ta không dám nhìn nhiều.
Nhìn thấy cậu đang đứng ở đại sảnh, nhân viên phục vụ sửng sốt hai giây mới lấy lại tinh thần: “Xin hỏi cậu cần…“
“Không cần. Cảm ơn.” Ánh mắt của Trang Thâm dừng lại, liếc mắt nhìn nhân viên phục vụ một cái rồi liền đi vào.
Phía tây sát cửa sổ có một bàn ở đó có ba người ngồi. Trang Thâm vừa đi vừa híp mắt quan sát ba người. Dựa vào ký ức trong đầu rất nhanh liền nhận ra ba người kia là: cha ruột của nguyên chủ, cùng đó là mẹ kế và cô em gái không cùng huyết thống.
Chúc Uyển nhìn thấy cậu, ngay lập tức đứng dậy cười thân thiện nói: “Tiểu Thâm đến rồi, mau tới đây ngồi.“
Bà một một bộ váy màu lam nhạt, trên cổ mang một sợi dây chuyền điểm kim cương xanh tinh xảo. Ánh nắng chói chang cùng ánh sáng dưới ánh đèn trong phòng khiến dây chuyền càng thêm chói mắt. Khuôn mặt được trang điểm trông sắc sảo, khiến bà trẻ thêm vài tuổi.
Trang Thâm không nhanh không chậm đi đến.
Ngồi bên cạnh Chúc Uyển là một người đàn ông tuổi trung niên trên khuôn mặt có vết tích của việc lăn lộn trên thương trường nhiều năm. Người này chính là cha của nguyên chủ – Trang Huy Nghiệp.
Trang Thâm còn chưa đi đến gần đã nhìn thấy bộ dạng Trang Huy Nghiệp nhíu mày nhìn cậu, khó chịu nói: “Thao tác nhanh cái chân lên, một bữa cơm cũng cần phải để người khác mời mới chịu ăn?”
“Ba, người đừng tức giận, anh Trần Húc không phải không đến sao?” Trang Nhược Doanh ngồi bên tay trái Trang Huy Nghiệp. Khuôn mặt được trang điểm nhẹ nhàng, mím môi cười, chỉ là thời điểm nhìn thấy Trang Thâm, ý cười trong mắt càng thêm rõ ràng.
Trang Huy Nghiệp nghe đến tên cậu con trai lớn liền dịu lại, nhưng vẫn cau mày nói: “Trần Húc bận việc ở công ty, sao có thể đem ra so sánh?”
Trang Thâm một câu cũng không nói, tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống rồi liền mở điện thoại di động ra chơi. Cậu rũ mắt nhìn vào màn hình điện thoại di động, quyết định không nghe lời bọn họ nói.
Tầm mắt của mấy người Trang Huy Nghiệp rơi hết vào người Trang Thâm, bầu không khí trên bàn bỗng dưng yên lặng. Trang Huy Nghiệp dùng ánh mắt hận không thể rèn sắt thành thép nhìn cậu, đè lại cơn tức giận trong người, trầm giọng nói: “Lát nữa ăn cơm xong, bảo Tiểu Lưu dẫn đi làm thủ tục nhập học ở trường Ngôi Sao Quốc Tế. Sau khi nhập học, đừng tiếp tục gây sự, yên lặng mà học tập cho tao. Lấy anh của mày cùng em gái làm gương mà học hỏi, để người làm ba như tao đây còn yên tâm.”
Nghe đến trường học, Trang Nhược Doanh ngẩng đầu lên, không hiểu nói: “Anh hai tại sao lại muốn chuyển đến trường của con?” Trang Thâm cơ bản không về nhà, việc này tuy rằng không có ai nhắc đến, nhưng ả ít nhiều gì cũng nghe Chúc Uyển nhắc đến chuyện này.
Đánh nhau, trốn học, thành tích kém, đây là những ấn tượng của Trang Nhược Doanh đối với người anh trai cùng tuổi này. Vừa khai giảng lớp 11, cậu năm lần bảy lượt làm bị thương con trai của thầy giáo chủ nhiệm. Trang Thâm vốn là dùng tiền để đi cửa sau, lần này lại đắc tội giáo viên. Cho dù như thế nào, hiệu trưởng cũng không muốn bao che cho cậu thêm lần nào nữa, trực tiếp đuổi học.
Khi mới bước chân vào Trang Gia, Trang Nhược Doanh liền biết người anh trai trước mặt này, hoàn toàn không có tiền đồ gì cả.
Ả khẽ mỉm cười một cái, rất nhanh liền chuyển đề tài: “Như vậy tức là sau này, anh cả và anh hai đều tốt nghiệp cùng một trường. Cũng không biết trường học thi đầu vào có khó không? Nếu không, em có thể đem tài liệu mà giáo viên phát cho em, đưa anh hai xem.”
Trang Huy Nghiệp cầm chén trà lên uống một ngụm, liếc mắt nhìn chỗ ngồi vắng ngắt bên cạnh Trang Thâm, lập tức trầm mặt: “Nó thì có thành tích gì? Gây sự là giỏi, ba và Phó hiệu trưởng có chút quen biết. Bảo Tiểu Lưu đi vào trực tiếp báo tên là được.”
Trang Nhược Doanh nháy mắt một cái, khuôn mặt lộ vẻ ngoan ngoãn tràn đầy ngọt ngào nói: “Giáo viên nói có một bạn học thi tổng điểm chỉ có 100 điểm, cuối cùng dùng một năm để cố gắng để vượt lên thi đậu. Không chừng, anh hai cũng có thể mời gia sư dạy kèm ở nhà. Không với thành tích này….”
Trang Thâm lạnh lùng ngồi một bên bấm điện thoại di động. Khóe môi khẽ giật giật.
Nội thất hài hoà, điều hoà mát mẻ. Nhưng không hiểu sao cậu cảm thấy rất phiền. Một luồng nóng nảy xông thẳng lên đại não.
Cậu đem điện thoại di động bỏ mạnh xuống bàn, tạo ra tiếng vang lớn. Khiến Trang Nhược Doanh im bặt đi, lời muốn nói nhất thời vướng ở cổ họng.
Ả trợn to mắt nhìn cậu. Ả cho rằng, Trang Thâm đây là đang vô cùng giận dữ, chắc chắn sẽ đá bàn mắng người.
Thế nhưng không có.
Hoàn toàn ngược lại, ả ngước mắt nhìn lên Trang Thâm chỉ cảm giác hiện tại trên người cậu có một khí chất thanh lãnh, cao ngạo mà trước đây ả chưa bao giờ thấy. Ả đối với người trước mắt cảm thấy vô cùng xa lạ. Thậm chí trong nháy mắt chính ả còn cảm thấy Trang Thâm là người đứng ở vị trí cao nhất, còn ả chỉ là con kiến nhỏ bé, có thể bị cậu đạp chết lúc nào không biết.
“Tôi đi thi đầu vào, chuyện của tôi không cần cô thay tôi bận tâm.” Trang Thâm miễn cưỡng đặt một tay lên ghế. Màu trà trong mắt như có như không phát ra tia lạnh.
“Thi đầu vào?” Trang Huy Nghiệp cố gắng đè nén âm thanh, nhưng không che giấu được lửa giận bên trong: “Mày còn biết đến ba chữ đấy cơ à? Cả ngày chỉ biết chơi bời lêu lổng, tao còn không biết thành tích của mày ra sao à? Cái thành tích của mày thì có thể thi được trường nào? Không có tao ở đằng sau thu dọn đống loạn của mày thì có trường nào dám nhận mày vào học?”
Trang Thâm khẽ rũ mắt, lông mi dài che dấu cảm xúc dưới đáy mắt. Một bộ dạng không nghe thấy Trang Huy Nghiệp nói cái gì.
Trang Huy Nghiệp thấy cậu không để ý lời mình nói, mặt mũi liền trắng bệch.
Con lớn của lão là Trang Trần Húc. Thành tích ưu tú, từ nhỏ đã là con nhà người ta trong mắt gia đình khác. Không cần hắn phải bận tâm, phiền lòng.
Cô con gái út – Trang Nhược Doanh, tuy rằng không phải là ruột thịt hay có quan hệ máu mủ gì, nhưng lại rất ngoan ngoãn dẻo miệng. Một mặt ngọt ngào tri kỷ, lão vô cùng thích đứa con gái này. Thậm chí còn cho ả đổi họ “Trang”.
Chỉ có đứa con trai thứ hai – Trang Thâm. Không biết bắt đầu từ khi nào liền trở lên bất trị, không có học thức. Làm cho lão vô cùng xấu hổ.
Giới thượng lưu vào mỗi lần gặp mặt, chủ đề bàn luận luôn là con cái trong nhà. Khi nhắc nói đến đứa con trai thứ hai đều là làm trò cười cho người khác. Trang Huy Nghiệp tức quá hoá giận mà cười một cái, lạnh lùng nói: “Được! Mày đi thi, thi được thì đi học. Không thi được thì nghỉ!”
Trang Nhược Doanh vội vã kéo áo Trang Huy Nghiệp, cúi đầu đáng thương mà nói: “Ba, không nên nóng giận. Là tại con nói sai. Con không nên lắm miệng….”
“Không phải lỗi của con, để cho nó xem thực lực của chính mình. Không có thực lực ai cho nó sắc mặt? Sau này, để xem ra xã hội ai đồng ý nhìn nó?” – Trang Huy Nghiệp thu lại tầm mắt, quay lại nhìn cô con gái của mình. Tâm trạng mới thư thái một chút.
Chúc Uyển rót trà cho Trang Huy Nghiệp, quay lại trấn an lão. Sau đó, quay sang nhìn Trang Thâm nói: “Tiểu Thâm, mau xin lỗi ba. Đợi chút nữa anh của con đến nhìn hai cha con như vậy liền không tốt.”
Bà mới vừa nói xong, Trang Thâm liền cầm điện thoại di động lên, đứng dậy.
Quá ầm ĩ.
Con ngươi mang theo điểm lười biếng mệt mỏi, cậu liếc mắt nhàn nhạt nhìn bọn họ một cái. Tựa hồ có chút ăn không ngon: “Tôi đi trước, đi thi.”
Cậu dùng tay đẩy ghế ra, bình tĩnh tựa như không có gì đi ra ngoài.
Trang Huy Nghiệp đột nhiên đem chén trà trên tay đập mạnh xuống bàn. Trên mặt như bị quét sơn đỏ phớt qua. Tức giận không hề nhẹ, thấp giọng nói: “Mày quay lại cho tao!”
Trang Thâm làm như không nghe thấy. Tiếp tục bước chân đi ra khỏi nhà hàng.
Cậu không phải Trang Thâm. Trước đây không lâu, cậu mở mắt ra liền phát hiện chính mình đã xuyên vào bên trong một quyển tiểu thuyết.
Cậu vốn dĩ mới thi đại học xong. Lúc ở tiệm cà phê mình đang làm quản lý tiệm đã đưa cho cậu một quyển truyện. Nói trong đó có một nhân vật có cùng tên với cậu.
Mở ra nhìn hai trang liền phát hiện đây là một quyển ngôn tình lấy bối cảnh vườn trường.
Còn nhân vật có cùng tên với cậu chính là có vai trò cản trở tình cảm của nam nữ chính.
Nói cách dễ hiểu hơn, chính là tình địch của nam chính. Là một yếu tố không thể thiếu trong mấy quyển tiểu thuyết. Nhân vật phản diện!
Tình yêu của nguyên chủ vốn âm u, lại còn thấp kém. Dù làm gì cũng không được đáp lại. Cuối cùng kết cục thê thảm mười phần. Bị nam chính Thẩm Văn đánh thành người thực vật.
Gia đình thê thảm, tình yêu chết vụn, thân thể tàn phế đời này không thể đi lại. Kết cục thê thảm của một kẻ cản trở tình yêu của nam nữ chính.
Quản lý tiệm nâng sách gào thét rằng “Tuy rằng cậu bên trong rất xấu. Thế nhưng tình cảm âm u cố chấp của nam phụ cũng đặc biệt mang lại cho tôi cảm xúc sâu sắc khó diễn tả!”
Trang Thâm: “…”
Cậu không phải, cậu không có, đây cũng không phải là cậu!
Kết quả đảo mắt một cái, cậu đã ngồi trên xe yên vị đi đến nơi để ăn một “bữa cơm gia đình” này.
Tuy rằng không phải nguyên chủ nhưng vừa ra khỏi nhà hàng, cậu đã cảm thấy toàn thân trên dưới đều không thoải mái.
Trang Nhược Doanh giấu bộ mặt thật sau nụ cười dối trá. Chúc Uyển không phải thật tâm muốn khuyên bảo. Kể cả, Trang Huy Nghiệp ba ruột của nguyên chủ theo thói quen nhìn với ánh mắt ghét bỏ.
Mặc dù cậu ở trong thân thể của nguyên chủ, nhưng đối diện với ba tầm mắt như vậy, cậu một phút cũng không thể ở lại nổi. Nội tâm nóng nảy làm cho cậu cực kỳ khó chịu.
Cậu đã quen ở một thân, một mình. Không nghĩ ngợi nói đi là đi.
Bên ngoài, mặt trời chiếu đến nóng bỏng. Xung quanh đều là nhà cao tầng. Vừa nhìn chính là nơi ở sang trọng. Nên tất nhiên sẽ không có xe công cộng. Càng không nói đến trạm xe bus gì đó.
Trang Thâm mở máy điện thoại di động kêu xe. Cậu đứng đợi ở cửa. Trang Thâm buồn ngủ. Tối hôm qua nguyên chủ thức đêm chơi game đến sáng. Chỉ ngủ có ba tiếng đồng hồ. Hiện giờ cậu có cảm thấy vô cùng buồn ngủ.
Ngay lúc cậu sắp thϊếp đi, một chiếc xe màu đen đỗ trước mặt cậu, tài xế nhìn cậu nói: “Bạn nhỏ, cậu….”
Trang Thâm xoa xoa mắt, nghĩ là xe đã đến, liền mở cửa ngồi lên. Máy điều hoà mát mẻ phả thẳng vào mặt. Trang Thâm thoải mái thở phào.
Ngồi xuống mới phát hiện bên cạnh có người. Người này thoạt nhìn tuổi tác cùng cậu xấp xỉ. Quần áo đơn giản, áo sơ mi đen, ống tay áo xắn lên hai đến khuỷu tay, lộ ra một đoạn cánh tay trắng gầy.
Anh lười nhác dựa lưng vào ghế, nghiêng đầu đánh giá Trang Thâm. Đuôi mắt hẹp già, sống mũi cao gầy, đường nét sắc sảo. Xuống dưới là hầu kết, nhìn xuống một chút liền một khối xương nhỏ bị lộ ra. Xương quai xanh lộ ra rất rõ ràng…
Trên tay cầm một bức tranh, ảnh chân dung Van Gogh, khớp xương trên tay cũng vô cùng rõ ràng. Trang Thâm suy nghĩ một chút, hỏi: “Anh gọi ghép xe?”
Phía trước tài xế nghe lời cậu nói liền cảm giác mình sắp bị hù chết, đột nhiên mồ hôi lạnh đua nhau chảy ra ngoài. sợ Thẩm thiếu gia nhà y đem vị bạn nhỏ này ném thẳng ra ngoài xe, sau đó xảy ra tai nạn giao thông: “Cậu…”
“Ừm.” Thẩm Văn nhẹ nhàng đánh gãy tài xế nói, tùy ý hỏi: “Cậu đi đâu?” Giọng nói trầm thấp lại nhạt nhẽo, không mang theo chút gì gọi là tình cảm nào. Nhưng lại khiến tâm trạng buồn bực của cậu hạ xuống một chút.
Trang Thâm không khỏi liếc mắt nhìn hắn nhiều thêm một cái.
“Trường Ngôi Sao Quốc Tế.” Trang Thâm dựa lưng vào ghế, cảm thấy so với xe ô tô cậu ngồi qua trước đây đều thoải mái không ít. Cơn buồn ngủ càng ập đến.
Cậu dựa vào lưng ghế, lông mi dài hạ xuống, nhắm hai mắt. Thẩm Văn thu tầm mắt lại, ngón tay thon dài gõ gõ bức tranh trên tay, nhàn nhạt nói: “Chúng ta tiện đường.”
Tài xế không dám tin vào tai mình, trợn to hai mắt. Nhìn Thẩm Văn hờ hững trong mắt, hoảng hốt lái xe.
Vì cái gì khiến cho thiếu gia nhà y cơm không ăn, đã muốn đi đến trường học?
Không đúng, trọng điểm là tại sao bạn nhỏ này vẫn còn có thể ngồi trên xe?
Trường Ngôi Sao Quốc Tế, tuy rằng không phải là trường tốt nhất tại Giang Thị.
Nhưng cũng là một trong bốn trường tốt nhất hiện tại ở đây. Cũng được coi là trường học quý tộc. Trường Ngôi Sao Quốc Tế mang lối kiến trúc cùng phong cách Châu Âu tráng lệ. Khí thế vô cùng hoành tráng. Không ít chương trình tạp kỹ, truyền hình đều là lấy cảnh của nơi này.
Trang Tâm ngủ rất sâu. Đến nơi, vẫn là Thẩm Văn đánh thức cậu. Trang Thâm hàm hồ nói cảm ơn, liền đẩy cửa xe bước xuống.
Bên trong xe, tài xế quay đầu lại, cẩn thận nói: “Thiếu gia, bây giờ đi ăn cơm sao?”
Thẩm Văn mở ra sách, lười biếng nhìn qua rồi lại khép vào: “Đi triển lãm tranh. “
……………………
Bên trong phòng làm việc của hiệu trưởng. Y cũng mới nhận được thông báo, hiệu trưởng nhìn thiếu niên trước mặt khuôn mặt ủ rũ, khí chất lạnh lùng này. Thở dài lấy ra một bộ bài thi.
Tuy rằng, không biết Trang gia tại sao lại để cậu tới tham gia thi, mà không quản điểm thi thế nào. Nhưng học sinh này y vẫn là phải nhận.
“Em vẫn chưa ăn cơm trưa đúng không? Thi đầu vào, mỗi môn đều phải thi. Em như vậy, không bằng ngày mai quay lại đây. Vừa vặn dùng một ngày để thi…” – Phó hiệu trưởng nghĩ đến “Thành Tựu Vĩ Đại” trước đây của Trang Thâm âm thầm lắc đầu.
“Bao nhiêu điểm có thể thông qua ạ?” – Trang Thâm cũng phát hiện ra câu nói của thầy hiệu trường xác thực có chút lúng ta lúng túng. Liền mở miệng cắt ngang.
Mặc dù, hiệu trưởng ôm tâm tư lấy lòng Trang Gia – Trang Huy Nghiệp. Dù dựa theo quy trình bình thường làm, nhưng vẫn nói ra một con số chênh lệch không quá nhỏ: “Ba trăm năm mươi điểm.”
Với thành tích của nguyên chủ trước đây ba trăm năm mươi điểm cũng không thi nổi.
Nhưng so với sáu trăm năm mươi điểm, cũng là một con số tốt.
Trang Thâm nhận bài thi, gật đầu: “Thời gian bắt đầu được rồi ạ, em làm xong ngay bây giờ!”
Trước sóng lớn không sợ chết, hiệu trưởng ngay lập tức liền nhìn ra có điểm gì đó không đúng?
Xong ngay bây giờ?
Y nói là ba trăm năm mươi điểm không phải lộn thành ba điểm hay năm điểm nhỉ?
“Vậy em ở làm bài ở đây đi.” Hiệu trưởng chỉ vào bàn làm việc của mình, còn mình lại cầm sách cùng chén giữ ấm, ra ghế salon ngồi.
Cũng không lâu lắm, cửa phòng làm việc vang lên tiếng gõ, một vị nữ giáo viên hấp tấp đạp guốc tiến vào.
Cô ta có vóc người cực gầy, xương gò má vô cùng rõ ràng. Nghiêm mặt không nói lời nào. Bộ dạng nhìn liền thấy hung ác và cay nghiệt.
Cô ta là giáo viên chủ nhiệm lớp ba – Mã Bình Xuân. Hết giờ học, nhìn thấy tư liệu chuyển trường mà hiệu trưởng đưa cho mình. Xong khi đọc xong liền tức giận lập tức liền chạy đến đây.
“Hiệu trưởng, ngài vừa nãy đưa cho tôi thông tin của học sinh chuyển trường. Đây là có ý gì?” Mã Bình Xuân gấp đến bệnh. “Loại học sinh này ngài làm sao có thể đưa đến lớp ba? Ngài hẳn cũng phải biết rõ, học sinh thi đầu vào của lớp ba đều là học sinh tốt. Điểm số bình quân kiểm tra đều đứng top đầu, làm sao có thể đem học sinh như vậy đến lớp tôi học?”
Hiệu trưởng ngẩng đầu lên nhìn nàng. Không nghĩ đến cô ta sẽ có phản ứng kích động như vậy.
Sau đó lại quay về phía bàn làm việc của mình. Trang Thâm vẫn cúi đầu viết. Cậu hạ bút rất nhanh. Không biết là đang làm bài nào, nhưng căn bản không có dừng lại. Không chút nào giao động vì bị Mã Bình Xuân làm ồn.
Phó hiệu trưởng để sách xuống, nhẹ giọng nói: ” Cô Mã, chúng ta đi ra ngoài nói.”
Mã Xuân Bình cũng chú ý đến Trang Thâm, vừa nhìn liền biết là công tử nhà giàu lôi thôi lếch thếch. Sau khi ra ngoài càng lớn tiếng nói: “Hiệu trưởng, tôi cương quyết kiến nghị đem cậu ta đến lớp nghệ thuật. Không thể cho một hạt cứt chuột làm xấu mặt.”
“Thành tích kém không tính, nhưng đến con trai của thầy chủ nhiệm cũng dám đánh. Tôi chỉ là một giáo viên giảng dạy không đấu lại phú nhị đại. Sau này đánh học sinh của tôi bị thương, tôi phải nói sao với các bậc phụ huynh? Loại học sinh này tôi không dám nhận.”
Phó hiệu trưởng cau mày, hiển nhiên cũng là biết chuyện này. Lúc đó nghĩ lấy lòng Trang Huy Nghiệp, nên xếp vào lớp tốt nhất.
Y đang do dự, cửa phòng làm việc từ bên trong mở ra. Trang Thâm đứng ở cửa, khuôn mặt sạch sẽ tinh xảo, thế nhưng thời điểm cặp mắt lưu ly kia tựa trong suốt, nhìn về phía Mã Bình Xuân mang theo hơi lạnh.
Mã Xuân Bình dĩ nhiên nhìn vào tầm mắt của cậu, lập tức cảm thấy cơn bực bội trong người có chút nguội lạnh. Qua hai giây mới hoàn hồn mở miệng tính nói gì đó, nhưng bị chặn lại.
“Làm sao vậy?” Phó hiệu trưởng tưởng bọn họ ầm ĩ làm phiền đến Trang Thâm .
Trang Thâm trên mặt không biểu tình gì nói: “Làm xong ạ.”
“Làm… Làm xong?” Phó hiệu trưởng ngây người chốc lát, giơ tay nhìn đồng hồ tay một chút: “Lúc này chỉ mới hơn mười phút, em đã làm xong?”
Trang Thâm gật gật đầu: “Thầy vào xem đi, em đi trước.”
Bóng lưng thiếu niên thon dài cân xứng, rẽ một cái liền biến mất trong nháy mắt.
Mã Bình Xuân nghe thấy hơn mười phút mà đã làm xong, lại càng không nhượng bộ: “Phó hiệu trưởng ngài nhìn xem! Thái độ mới chính là vấn đề! Mới hơn mười phút liền làm xong? Làm là cái đề gì không biết? Nào có loại học sinh như vậy? Sau này ảnh hưởng tới những học sinh khác, tôi phải làm sao?”
Phó hiệu trưởng biết thời biết thế đáp, y cũng không muốn gây phiền phức đến những học sinh khác, nên thở dài nhả ra nói: “Được rồi, tôi sẽ xếp em ấy vào lớp khác.”
Mã Bình Xuân lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy được danh xưng giáo viên ưu tú của năm nay xem như là ổn rồi.
Loại này học sinh kém này, ai nhận thì người ấy chính là xui xẻo.
Phó hiệu trưởng trở lại trước bàn làm việc của chính mình, liếc nhìn mặt trên bài thi. Mặt trên viết đầy bởi những nét chữ xiêu xiêu vẹo vẹo. Toàn bộ chẳng ra đâu vào với đâu, thoạt nhìn như là viết lung tung.
Mặt sau của đề toàn bộ đều không làm.
Nghĩ đến lời Mã Bình Xuân nói, y thở dài ngồi xuống. Đang muốn thu hồi bài thi, vô tình liếc nhìn đáp án. Nghĩ tới điều gì đó, vẫn là lấy bút ra chấm đáp án.
Chấm xong toàn bộ, Phó hiệu trưởng đột nhiên mở to hai mắt.
Y không thể tin, liền đối chiếu đáp án thêm một lần nữa.
Trang Thâm mỗi một đề làm mấy câu, nhưng tất cả những câu đã làm đều không sai một chữ
Tổng điểm gộp lại, vừa vặn…350 điểm!