Chương 12: "Con người"

Nhưng may là Triệu Trạch cũng không tiếp tục hỏi, cậu ta không cho Dư Xà cơ hội nói chuyện mà tiếp tục nói: "Thầy hướng dẫn bảo cậu nộp luận văn tốt nghiệp đấy, tìm cậu bốn năm ngày mà không thấy đâu, cậu mau đưa cho thầy đi."

Ồ đúng rồi, cậu sắp tốt nghiệp rồi, hình như đêm đó cậu còn đang viết luận văn tốt nghiệp, chỉ còn thiếu phần kết luận, cậu thức thêm một lát, không ngờ khi tỉnh lại đã ở rừng nguyên sinh rồi.

"Được, cảm ơn, lát nữa tôi sẽ đưa cho thầy hướng dẫn."

"Được, anh mau lên nhé, hình như thầy hướng dẫn tức giận lắm, nhưng mà cậu không sao chứ, có phải nhà cậu lại xảy ra chuyện gì rồi không, có cần giúp đỡ thì cậu cứ nói nhé."

Triệu Trạch biết đôi chút chuyện nhà cậu nên đã nói mấy lời như vậy rất nhiều lần, nhưng Dư Xà biết, chuyện của cậu thì Triệu Trạch giúp được gì chứ, dù sao cũng là tấm lòng, cậu vẫn nói lời cảm ơn.

Cậu bảo với Triệu Trạch rằng mình thực sự không sao, hai người lại nói thêm vài câu xã giao rồi cúp điện thoại, khi đã có chút cảm giác thực tế, cậu mới cảm nhận được cơn đói dữ dội đang phản đối kịch liệt trong cơ thể sau bốn ngày không ăn gì, mở điện thoại ra đặt đồ ăn, nhìn thấy đủ loại món ngon trên trang web, Dư Xà vừa đi ra khỏi rừng nguyên sinh muốn gọi mỗi món một ít, nhưng cuối cùng dưới tác dụng của lý trí còn sót lại, cậu vẫn chỉ gọi một phần cháo trắng.

Sau khi đặt đồ ăn, cậu lướt tin nhắn trên điện thoại, Triệu Trạch gọi cậu hơn chục cuộc, ngoài ra còn có một vài tin nhắn WeChat chưa đọc là thầy hướng dẫn nhắc cậu mau nộp luận văn, ngoài những tin nhắn này thì chỉ có mấy chục tin nhắn tuyên truyền an toàn của quốc gia gửi cho cậu, thì ra quốc gia là người quan tâm đến cậu nhất.

Nghĩ lại thì cậu cũng thấy buồn cười, cha mẹ đều còn sống, mà lại phải sống như trẻ mồ côi. Lúc này cậu lại nảy ra một ý nghĩ kỳ lạ, cho dù cậu có chết ở đâu, có lẽ phải đến khi thối rữa không còn nhận ra được hình dạng thì mọi người mới biết.

Bây giờ cậu đang ngồi trên chiếc ghế sofa mềm mại trong nhà, nhưng lại không cảm thấy có gì khác biệt so với lúc mới tỉnh dậy từ rừng nguyên sinh, vẫn cô đơn, vẫn trống vắng.

Tin tức nổi bật trên màn hình điện thoại là bức ảnh cha mẹ "hòa thuận" của cậu tay trong tay tham dự tiệc tối, cậu cười mỉa một tiếng, hai người họ sống rất hòa thuận, mỗi người đều có gia đình riêng, không ai quản được ai, chỉ là đứa con của họ luôn gây rắc rối cho cậu, sợ cậu tranh giành tài sản.

Nguyên nhân con người được gọi là con người, bởi vì con người tồn tại trong các mối quan hệ xã hội, là tổng hòa của các mối quan hệ xã hội, cậu nhìn ra bầu trời ngoài cửa sổ, thầm nghĩ, bản thân cậu có phải là một "con người" không?

Cho đến khi tiếng gõ cửa vang lên, cậu mới như trở về với thế giới này.

Cậu đói lắm rồi, nửa tháng đầu tiên ăn gạo, cho dù chỉ là cháo trắng thì cậu cũng ăn sạch, suýt chút nữa là lật hộp nhựa ra liếʍ luôn.

Sau khi có đồ ăn ấm nóng trong bụng, cậu mới có chút sức lực, nghĩ đến việc cấp bách nhất là phải nộp luận văn cho thầy hướng dẫn, cậu không muốn vì chuyện này mà không tốt nghiệp được, phải học lại thêm một năm.

Chiếc máy tính quên tắt trước khi đi ngủ đã hết điện và tắt máy, Dư Xà phải mất nửa ngày mới tìm được bộ sạc máy tính xách tay trong cặp, sau khi mở máy, cậu cẩn thận kiểm tra luận văn, rồi lại kiểm tra trùng lặp một lần nữa, sau khi xác định không có vấn đề gì thì truyền tệp vào điện thoại, chỉ cần ra ngoài tìm một cửa hàng in ấn để in ra nộp là được.

Xuống tàu điện ngầm, đi bộ một đoạn là đến trường, cậu đột nhiên nhớ ra quên hỏi thầy hướng dẫn có ở trường không, Dư Xà bực bội đập đầu một cái rồi lôi điện thoại ra, gọi điện cho thầy hướng dẫn.

Không may là thầy hướng dẫn thực sự không ở trường, hình như đã đến một trường đại học khác để tham dự một cuộc hội thảo, ước chừng phải ba bốn ngày mới có thể trở lại, cậu đã chạy một chuyến mất công.

Trường học cách nơi ở không xa lắm, nếu đi bộ thì mất khoảng bốn mươi phút, Dư Xà cầm luận văn đã in trên tay, có chút bối rối đi lang thang trên phố.