Chương 10: Rung động

Dư Xà bực bội nghĩ, tại mình đã làm phân tán sự chú ý của ưng, nhưng miệng vẫn không tha.

"Anh chết rồi thì ai làm người hầu cho tôi." Cậu chỉ sợ tên ngốc lớn chết thì sẽ mất nguồn lương thực.

Bị con cái xem thường khiến anh hơi buồn bực, nghiêm mặt giải thích: "Tôi rất lợi hại đó."

"Được rồi, được rồi, anh lợi hại nhất, thế này là đã đủ cho tôi ăn, tôi buồn ngủ rồi, chúng ta về ngủ thôi."

Doanh nghe nói cậu buồn ngủ thì cũng không cố nữa, đợi cậu cầm quả lên thì đưa cậu trở về hang cây.

Hang cây tối tăm ẩm ướt, mặc dù Dư Xà ở cũng không có gì khó chịu, nhưng tâm lý là con người trước đây của cậu vẫn hơi phản đối, cậu nghĩ đợi cánh của Doanh lành rồi, họ sẽ tìm một cái cây lớn hơn để xây một ngôi nhà trên cây.

Hỏi thêm Doanh rằng có biển không, biển có thể lấy được muối, tốt nhất là có thể tìm đủ các loại gia vị như hoa tiêu, đại hồi, thì là... Cứ suy nghĩ hỗn loạn như thế, không biết đã ngủ quên từ lúc nào.

Sau khi cậu ngủ, Doanh lén ôm cậu vào lòng, vuốt ve khuôn mặt cậu, đôi mắt sâu thẳm lại vuốt ve phần bụng trắng trẻo bằng phẳng của cậu.

Cứ như vậy, hai người dưỡng thương trong hang cây mấy ngày, Dư Xà cũng tìm ra loại thịt của sinh vật nào là ngon nhất, có loại thịt giống như thịt gà rừng là loại ngon nhất, tiếp đến là giống như thịt heo, còn lại đều tạm được, còn có một số loại đặc biệt khó ăn đã bị Dư Xà đưa vào danh sách đen.

Vết thương của Dư Xà cũng đã lành gần hết, có lẽ có thể rời khỏi đây rồi.

Dư Xà không chịu được nữa rồi, từ khi đến đây, cậu chưa được tắm rửa thoải mái, mỗi ngày chỉ đủ nước để rửa mặt, cái đuôi của cậu ngày nào cũng cọ xuống đất nên đen thui.

"Doanh, gần đây có nước không, tôi bẩn chết mất."

Cậu giật mái tóc đang rối bù của mình, cảm thấy bản thân hệt như một kẻ lang thang.

"Nơi có nước rất xa, phải bay mất một lúc."

Doanh nghĩ sao lại bẩn được chứ, mỗi đêm anh đều dùng miệng chải chuốt cho cậu mà, có lẽ là do con cái thích sạch sẽ thôi.

"Vậy chúng ta đi nào."

Cậu phấn khích trèo lên lưng Doanh, giật tóc anh ra hiệu cho anh nhanh lên.

Doanh cười cưng chiều rồi đi ra ngoài biến thành ưng, đưa cậu đến nơi có nước.

Lúc đi, Dư Xà còn hái mấy quả và một khúc gỗ, quả thì định để ăn vặt trên đường buồn chán, khúc gỗ thì anh định khoét thành một cái cốc để đựng nước.

Thời đại học, cậu rảnh rỗi nên đã học điêu khắc đơn giản, với cậu thì một vật dụng đơn giản như cốc thì dễ như trở bàn tay, cậu nắm một đám mây thỉnh thoảng lướt qua, hơi buồn chán, thật ra vẫn chưa bay được bao lâu, chắc là nửa tiếng gì đó.

Dư Xà vuốt ve cái cốc được mình mài nhẵn bóng trong tay, nghĩ ngợi một lúc, lại kết ra một con dao bằng băng khắc lên cốc, thỉnh thoảng lại thò đầu ra nhìn Doanh đang bay.

Doanh cảm thấy khó hiểu trước ánh mắt thỉnh thoảng nhìn mình của Dư Xà, lặng lẽ tăng tốc độ bay.

Dư Xà tự ước tính thời gian, khoảng một tiếng, với tốc độ của Doanh, quả thực là rất xa.

Ngay khi xuống khỏi lưng Doanh, cậu đã yêu nơi này, trước mắt là một con sông, nước trong vắt, bên trong còn có cá tôm tung tăng bơi lội, khiến Dư Xà phải chảy nước miếng.

Phía sau là một cánh rừng lớn, trên cây kết đầy hoa màu hồng, xanh um tươi tốt, gió thổi qua, hoa không ngừng rơi xuống, giống như thế giới cổ tích.

Dư Xà quyết định sẽ xây nhà ở đây.

Cậu đặt cái cốc đã khắc xong ở bờ sông, kéo Doanh nhảy xuống nước, đã gần nửa tháng không tắm rửa, cậu nhấc đuôi mình lên từng chút một, chà xát bùn đất giữa các vảy, vảy quá nhiều, khe hở lại khó rửa, cậu buồn bã buông cái đuôi khó chà xát xuống, quay đầu nhìn tên ngốc lớn đang thích thú chơi nước, đôi mắt xanh biếc đảo qua đảo lại, sau đó tươi cười đắc ý lao xuống nước.

Cậu lén lút bơi qua, nhảy ra trước mặt Doanh, cái đuôi dùng sức đánh vào mặt nước, bắn tung tóe nước vào người Doanh, cậu trêu chọc xong thì cười khúc khích chui vào nước định chạy trốn.

Thực ra Doanh đã sớm nhìn thấy cậu, muốn xem cậu định làm gì, khi Dư Xà nhảy ra khỏi nước, Doanh ngây người, nước bắn lên từ cái đuôi của cậu dưới ánh nắng mặt trời có màu sắc bảy sắc cầu vồng, mái tóc ướt sũng đung đưa sau lưng cậu cùng với khuôn mặt xinh đẹp quả thật là... đẹp quá, Doanh không biết dùng từ gì để miêu tả, tóm lại là khoảnh khắc đó khiến anh cảm thấy tim mình như muốn nhảy ra ngoài.