Chương 9: Giả vờ say lúc này còn kịp không?

Đỗ Mặc có ấn tượng với chiếc xe này vì bạch nguyệt quang khá thấp bé, mỗi lần đều do Phùng Dị tự mình bế lên xe. Phùng Dị sẽ nhân cơ hội này liếʍ tuyến thể sau gáy của bạch nguyệt quang, sau đó để lại trên đó một dấu cắn đầy mơ hồ...

Nghĩ xa quá rồi, nghĩ xa quá rồi, Beta công cụ chỉ có thể tự mình lên xe.

Vụng về đạp lên bệ bước để trèo vào xe, vì vai trái bị thương nên động tác của cậu vô cùng cứng nhắc, đồng thời còn lo làm bẩn xe của Phùng Dị, Đỗ Mặc không thể tưởng tượng nổi dáng vẻ của mình lúc này ngớ ngẩn đến mức nào.

Thậm chí cậu còn có ảo giác Phùng Dị đã cười.

Vừa đóng cửa xe, Đỗ Mặc lập tức cảm thấy gáy mình lạnh buốt, cảm giác bị sói rình rập lại quay trở lại.

Dường như từ khi lên cấp ba, cậu chưa bao giờ ở gần Phùng Dị đến thế... Cảm giác ở chung không gian chật hẹp với một Alpha cấp S quả thật đáng sợ.

Hồi cấp ba hai người họ ngồi trước sau nhau, đúng vào thời kỳ dậy thì, pheromone của học sinh dao động mạnh. Giáo viên sợ các Alpha ngồi gần nhau sẽ đánh nhau, cũng sợ Alpha ngồi gần Omega lại sinh ra chuyện gì, nên các Beta trở thành công cụ duy trì trật tự lớp học của giáo viên, tách biệt tất cả các Alpha và Omega không chịu ngồi yên. Đỗ Mặc vì ít nói ngoan ngoãn lại học giỏi, cuối cùng vào năm lớp mười một đã lọt vào tầm mắt của giáo viên và bị chuyển đến ngồi trước Phùng Dị...

Đột nhiên, một chiếc áo khoác đen cứng nhắc rơi xuống đầu cậu.

?

Đỗ Mặc định thần lại nhìn, chẳng phải đây là chiếc áo vest đắt tiền của Phùng Dị sao!

Cậu khẽ run rẩy, vai trái đã đi trước một bước thay não ra quyết định… Lùi lại sau, tuyệt đối không để máu của mình dính vào chiếc áo vest cao quý của cậu út Phùng.

"Uống bao nhiêu rồi?" Phùng Dị vừa xoay vô lăng vừa hỏi.

Trong lòng Đỗ Mặc "lộp bộp" một cái, hoảng hốt nhớ lại cuộc chạm mặt hơn một tiếng trước đó của họ ở hành lang. Thì ra Phùng Dị không phải tốt bụng chăm sóc công cụ người như cậu nghĩ mà là đang chờ cậu ở đây!

Cậu đã va vào cậu út Phùng, còn giả vờ không nhận ra cậu út Phùng, nói câu xin lỗi rồi chuồn thẳng, chẳng đợi cậu út Phùng lên tiếng...

Giờ đây chiếc áo khoác đắt tiền mang lại chút ấm áp cho cậu bỗng chốc hóa thành nỗi lo sợ.

Phải làm sao bây giờ!

Giả vờ say lúc này còn kịp không?

Đỗ Mặc lo lắng nhưng không thể không trả lời Phùng Dị. Sau vài giây đắn đo cậu nói: "Hai chai rượu Tang, thêm ba ly rượu gin."

Để khiến hành động bốc đồng của mình tối nay có vẻ hợp lý hơn, Đỗ Mặc cố tình nói nhiều hơn một chút, dù biết Phùng Dị sẽ không kiểm chứng với giám đốc Triệu. Hy vọng điều này sẽ làm Phùng Dị nghĩ rằng "Cậu uống nhiều quá, phản ứng có chút không bình thường, tất cả là lỗi của cồn."

Thực tế cậu chỉ uống một chai rượu Tang và hai ly gin. Dù gì cậu cũng là Beta lại là thực tập sinh, giám đốc Triệu và khách không thể ép cậu uống quá nhiều nhưng như vậy cũng đủ nhiều rồi.

Dù sao cậu cũng chỉ là Beta.

Tinh cầu Mạt Thịnh Căn nổi tiếng với loại quả đỏ tên "Mộc Đường", dùng quả này để làm rượu tạo nên loại rượu màu đỏ đậm, vị cay nồng, rất được Alpha ưa chuộng.

Rượu gin được chưng cất từ rượu Tang, có vị đậm đà hơn nhưng nồng độ cồn cao hơn.

Alpha bẩm sinh có thể lực vượt trội, thường không dễ say, đây cũng là lý do rượu Tang và rượu gin rất được lòng Alpha, quả Mộc Đường dễ làm Alpha có cảm giác say hơn.

Ai ngờ Phùng Dị nghe xong lời này chẳng hề có ý định tha thứ cho cậu, bầu không khí trong xe càng thêm căng thẳng.

Đỗ Mặc linh cảm tối nay mình đã đắc tội với Phùng Dị rồi.

Alpha mạnh mẽ có thể giải phóng pheromone chỉ nhắm vào một người để thị uy. Dù Beta được cho là không bị ảnh hưởng bởi pheromone nhưng đối với Alpha mạnh như Phùng Dị, nếu anh nhắm thẳng vào một Beta và giải phóng pheromone, hơn nữa còn giải phóng pheromone trong không gian chật hẹp như thế này, Đỗ Mặc vẫn cảm nhận được.