Chương 28: Có thể chạm đến những ngôi sao rực rỡ ở phía chân trời

Đỗ Mặc lén nhìn Phùng Dị, phát hiện ánh mắt anh đang dừng lại trên người Bạch Ý.

Hóa ra là nhìn đến ngẩn ngơ rồi.

Mặc dù hành vi này có chút không phù hợp với thiết lập nhân vật của Phùng Hải Vương nhưng xét đến việc Bạch Ý là người tình đầu tiên của anh, cũng không phải là không thể hiểu được.

Vì vậy Đỗ Mặc tự ý báo số điện thoại của Phùng Dị. Thấy Bạch Ý ghi lại vào điện thoại, lòng Đỗ Mặc nhẹ nhõm được một nửa, sự hỗ trợ đầu tiên của pháo hôi có vẻ đã thành công.

Nhưng sao Phùng Dị vẫn chưa chịu buông tay?

Đỗ Mặc đành phải lén nhìn Phùng Dị lần nữa.

Lần này không may, cậu lập tức đối diện với ánh mắt của Phùng Dị.

Phùng Dị không còn nhìn Bạch Ý nữa?

Sau gáy Đỗ Mặc lạnh toát, lông tơ dựng đứng.

Ánh mắt của Phùng Dị sắc bén như tia X quang, ai từng bị nhìn trúng đều hiểu rõ.

Yết hầu của Đỗ Mặc hơi di chuyển, hơi thở trở nên gấp gáp hơn: "Ngài... Ngài Phùng."

Alpha lúc nào cũng đầy kiêu ngạo ánh mắt u ám, giọng nói trầm thấp hơn bình thường: "Tôi đến tìm cậu."

Bầu trời đêm sâu thẳm, lấp lánh những vì sao.

Vừa tới nơi này trong suốt một khoảng thời gian rất dài, Đỗ Mặc thường thích ngồi một mình bên cửa sổ ngắm sao để giải tỏa nỗi buồn trong lòng.

Mối quan hệ của cậu với gia đình rất xa cách. Ba mẹ cậu là điển hình của những cuộc hôn nhân được sắp xếp bởi hệ thống hôn nhân của đế quốc, tính cách không hòa hợp. Ngoài thời kỳ phát tình mỗi năm một lần, họ hầu như không sống cùng nhau.

Đỗ Mặc luôn chỉ có một mình, hít thở không khí lạnh giá của đêm và đồng hành cùng ánh sao. Bầu trời ở tinh cầu Mạc Thịnh Căn rất thấp, đặc biệt là vào những đêm mùa đông vừa có tuyết rơi, dường như chỉ cần đưa tay ra là có thể chạm đến những ngôi sao rực rỡ ở phía chân trời.

Đỗ Mặc lặng lẽ đi theo phía sau Phùng Dị, cậu cảm thấy mình nên nói gì đó lúc này nhưng lại không biết phải nói gì.

Phòng y tế nằm gần khu sinh hoạt của Omega. Vì lo ngại về mối đe dọa tiềm tàng từ những Alpha tràn đầy sức sống đối với các Omega chưa được đánh dấu, nên nó cách quân khu của Phùng Dị rất xa, gần như phải băng qua toàn bộ khuôn viên. Bên ngoài có một khu vườn nhỏ, các Omega chăm chỉ đã chăm sóc khu vườn rất tốt. Dù đã là cuối thu, khu vườn vẫn xanh tươi.

Cậu không ngờ Phùng Dị lại đặc biệt đến tìm mình… Câu nói của Phùng Dị khiến cả Đỗ Mặc lẫn Bạch Ý đều cảm thấy ngượng ngùng. Việc cậu vô tình tiết lộ số điện thoại của Phùng Dị khiến cậu giống như một trò đùa, việc Bạch Ý cẩn thận ghi lại số điện thoại của Phùng Dị cũng không khác gì một trò đùa. Đặc biệt là sau khi Phùng Dị nói xong câu đó, anh đã kéo Đỗ Mặc đi mà không chào hỏi tiếng nào.

Đỗ Mặc khá lo lắng, không biết liệu điều này có ảnh hưởng đến diễn biến của cốt truyện không… Đầu cậu cứ đau mãi, không thể phán đoán được.

Cây kim ở trên mu bàn tay đã được cậu tự tháo ra trước khi ra ngoài. Cậu không cần phải nằm trên giường lâu như vậy, mạch máu cũng không yếu đến mức không thể chịu nổi một cái kim, mang nó theo chỉ thêm phiền phức.

"Tại sao không mang điện thoại?"

Đỗ Mặc có thể trả lời câu này: "Bạn cùng phòng đưa tôi đến, lúc đó tôi mơ màng, không kịp mang theo."

Đỗ Mặc không phải là người phụ thuộc nặng nề vào điện thoại, không có ai tìm cậu.

Cậu có rất ít bạn bè. Đỗ Mặc đoán rằng do hệ thống đã cố ý làm nổi bật thiết lập nhân vật pháo hôi của cậu nên cậu mãi không kết được bạn.

Rõ ràng cậu có mối quan hệ rất tốt với bạn cùng bàn hồi cấp ba. Họ đã cùng nhau xây dựng một tình bạn chiến lược sâu sắc khi học ngôn ngữ tinh hệ Phổ Tư, tinh hệ bên cạnh. Đã hứa sau khi tốt nghiệp sẽ liên lạc thường xuyên nhưng chưa kịp báo danh vào đại học thì họ đã mất liên lạc.