Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Vào Pháo Hôi Làm Trợ Lý Cho Bá Tổng

Chương 23: Chỉ muốn nhanh chóng rời xa Phùng Dị càng xa càng tốt

« Chương TrướcChương Tiếp »
Dữ liệu nghiên cứu lịch sử chỉ ra rằng khả năng AB sinh con Beta cao hơn hẳn so với AO. Cứ tiếp tục như vậy, số lượng Alpha ở Bình Khu sẽ giảm mạnh. Những người theo phái bảo thủ thì lạc quan về điều này trong thầm lặng. Alpha giảm, sức mạnh chiến đấu cũng sẽ giảm. Phái bảo thủ vẫn mơ ước một ngày nào đó lật đổ phái cấp tiến và tái thiết chế độ quân quyền của đế quốc.

Lúc đó Đỗ Mặc đang mặt không cảm xúc viết một bức thư đầy cảm xúc cho Phùng Dị, từng câu chữ tràn ngập lòng biết ơn và quan tâm của cậu dành cho anh lớn Phùng Dị.

Khi bạn cùng phùng A vừa dứt lời, Đỗ Mặc nghiêng người, suýt nữa thì nghẹn thở.

Đau chết mất!

Cậu giơ tay xoa thái dương, thở hổn hển. Chuyện gì vậy? Phùng Dị tức giận rồi sao? Hay cậu đã vi phạm với nguyên tác?

Bạn cùng phòng A bình thường vốn có mối quan hệ khá tốt với Đỗ Mặc, thường xuyên mượn bài tập để chép, lúc này phát hiện ra quan hệ giữa cậu và Phùng Dị phức tạp như vậy nên lại càng ân cần. A lao đến đỡ lấy Đỗ Mặc: "Cậu ổn không?"

"Không sao." Đỗ Mặc cố giữ tỉnh táo, cố gắng phân tích nguyên nhân của cơn đau đầu để tìm cách giải quyết nhưng lại nhận ra đầu óc ngày càng mụ mị, càng ngày càng đau, hoàn toàn không thể tập trung được.

Phùng Dị cả buổi sáng vẫn ổn, trông không giống như sẽ tức giận. Chẳng lẽ cậu đã vi phạm nguyên tác rồi sao? Có thể trong nguyên tác, Phùng Dị không quen biết bạn cùng phòng của Đỗ Mặc...

Nhưng cũng không đúng... Mối quan hệ giữa bạn cùng phòng A và Phùng Dị thì có liên quan gì đến cậu!

"Về ký túc xá nghỉ ngơi đi, cậu tự lên lầu được không? Có cần tôi đưa đi không?" Bạn cùng phùng A hỏi: "Hay là đến phòng y tế xem sao? Có phải tối qua uống nhiều quá không? Giám đốc Triệu nhà các cậu không biết thương Beta yếu đuối, đáng thương à..."

Đỗ Mặc cảm thấy dây thần kinh ở hai bên đầu như bị kéo căng, trước đây cũng đau nhưng không phải kiểu đau này. Cậu thậm chí còn bắt đầu tin lời bạn cùng phòng A nghi ngờ rằng lần đau đầu này không liên quan gì đến Phùng Dị và hệ thống mà là hậu quả của việc say rượu tối qua.

"Không sao... Tôi tự lên được, không cần lo cho tôi." Đỗ Mặc từ chối theo thói quen, quay đầu chào Phùng Dị một tiếng rồi tự mình loạng choạng đi về phía ký túc xá.

Vì đau đầu, mắt cậu mờ đi từng đợt, không kịp nhìn thấy biểu cảm của Phùng Dị, chỉ muốn nhanh chóng rời xa Phùng Dị càng xa càng tốt.

Đám bạn cùng phòng thấy Đỗ Mặc kiên quyết nên cũng không nài ép đưa cậu đi. Trong mắt họ, Beta chịu đựng gian khổ giỏi, mạnh mẽ hơn Omega, huống chi cậu đang đứng ngay trước cửa ký túc, trong tòa nhà có thang máy, buổi trưa có rất nhiều bạn học qua lại, chỉ đau đầu thôi thì không thể có chuyện gì lớn.

Hơn nữa Đỗ Mặc không giống với những Beta mà họ từng quen biết. Ở một mức độ nào đó, Đỗ Mặc giống Alpha hơn, ngoại trừ việc gặp một số vấn đề nhỏ trong học tập. Phần lớn Omega và Beta đều không giỏi tự mình giải quyết vấn đề. Khi gặp khó khăn phản ứng đầu tiên của Omega là tìm người giúp đỡ, còn Beta thì quen với việc tuân theo mệnh lệnh chứ không phải tự suy nghĩ. Điều này có liên quan đến nền giáo dục cơ bản ở tinh cầu Mạc Thịnh Căn, đặc biệt là trong khu vực do phái bảo thủ kiểm soát. Từ nhỏ Omega đã được truyền dạy rằng họ là phụ thuộc của Alpha và Alpha sẽ bảo vệ họ. Beta thì được xem là thành phần quan trọng của xã hội, họ sẽ đóng góp cho xã hội dưới sự lãnh đạo của Alpha.

Đỗ Mặc đến xuyên đến nơi này muộn, không phải trải qua nền giáo dục cơ bản của tinh cầu Mạc Thịnh Căn. Hơn nữa trước khi xuyên không cậu là sinh viên y khoa, mỗi ngày theo giáo sư đi thăm bệnh nhân, vào phòng phẫu thuật, suy nghĩ về các triệu chứng, viết bệnh án, đọc X-quang, xác định điểm mổ, lý do mổ, mổ bao nhiêu, mổ xong sẽ xảy ra chuyện gì, trong quá trình mổ có thể gặp phải những tình huống gì và cách xử lý...
« Chương TrướcChương Tiếp »