Chương 21: Chương văn Thiên Thịnh

Sau khi đặt dụng cụ ăn xong, nhân viên phục vụ cung kính hỏi: "Có lên món ngay không ạ?"

"Đưa thực đơn qua đây." Phùng Dị vừa nói vừa chỉ về phía Đỗ Mặc, Đỗ Mặc nghĩ đây có lẽ là ý bảo cậu chọn món.

Là một Beta công cụ không có hiểu biết gì về thế giới cũng như văn hóa lịch sử của tinh cầu này, Đỗ Mặc không nghĩ mình có thể chọn được món ở nhà hàng này, vội nói: "Tôi không kén ăn, món gì cũng được, không cần phiền đâu."

Phùng Dị khẽ nheo mắt.

Đỗ Mặc: "..."

Hôm nay hình như cậu đã từ chối Phùng Dị rất nhiều lần.

Hơi quá rồi.

Nhưng Phùng Dị cũng không tỏ vẻ tức giận, chỉ khẽ nghiêng đầu dặn dò gì đó, sau đó phẩy tay bảo nhân viên đi ra.

Trong phòng bao rất yên tĩnh, Đỗ Mặc dường như cảm thấy hứng thú đặc biệt với hoa văn trên chiếc thìa cán dài, chăm chú nhìn rất nghiêm túc.

"Chương văn Thiên Thịnh."

Đỗ Mặc kinh ngạc. Mặc dù cậu học lịch sử không giỏi nhưng cũng biết cái gọi là chương văn Thiên Thịnh thực ra là chương văn của đế quốc trước đây. Trước kia chỉ có Alpha thuộc tầng lớp thống trị của đế quốc mới được dùng chương văn, vậy mà giờ nó lại trở thành hoa văn trang trí trên thìa?

"Mười năm trước, đế quốc sụp đổ, từ đó trở đi chương văn trở thành một họa tiết trang trí bình thường."

Thôi đi, chỉ có chỗ Phùng Dị chọn mới như thế. Trường đại học thành phố Đông vốn là một chi nhánh chính thống của đại học đế quốc Thiên Thịnh, tại sao cậu chưa bao giờ thấy căn tin trường cũng khắc chương văn Thiên Thịnh lên thìa?

Hỏi đến cùng rõ ràng không thích hợp, Đỗ Mặc định về trường tự mình tra cứu kỹ hơn.

Nửa giờ sau, nhân viên phục vụ đẩy xe thức ăn vào, phía sau hai người mặc đồ đen còn có một người đội mũ đầu bếp.

Khi nhân viên phục vụ bày biện món ăn xong, đầu bếp đội mũ trắng tiến lên trước: "Ngài Phùng, hôm nay ông Quản không có ở đây, món ăn là tôi chuẩn bị theo yêu cầu của ngài, nếu có gì không hài lòng ngài cứ nói."

Phùng Dị quét mắt qua các món ăn trên bàn, gật đầu nói: "Vậy được rồi, có gì cần tôi sẽ gọi."

Ông Quản là ai? Nguyên tác không có người này.

Khi mọi người đã rời đi, Phùng Dị cầm đũa lên: "Ăn đi."

Đỗ Mặc nhìn đồ ăn trên bàn, gần như món nào cậu cũng có thể ăn, có chút may mắn, tự nhủ mình thật may mắn.

Trên tinh cầu này có một số loại thức ăn chứa pheromone mà Beta không thể ăn được, ăn vào có thể gây dị ứng, tiêu chảy và nhiều phản ứng không tốt khác, nghiêm trọng còn có thể nguy hiểm đến tính mạng.

Sau bữa ăn, Phùng Dị liếc nhìn điện thoại rồi chỉnh lại chiếc vòng đen trên cổ tay, đột nhiên hỏi: "Bao giờ các cậu bắt đầu đón tân sinh viên?"

Đón tân sinh viên?

Tim Đỗ Mặc đập thình thịch.

Vậy là Phùng Dị thực sự đã nhắm tới tân sinh viên!

Trong khi thầm chửi rủa bản thân vì quá dễ dàng bị đánh lừa bởi những lời ngon ngọt của Phùng Dị, Đỗ Mặc ậm ừ trả lời: "Chắc là tháng sau, nhưng tuần sau sẽ bắt đầu chuẩn bị."

Suốt bốn năm qua, Đỗ Mặc đã rèn luyện một cách ăn nói đặc biệt trước Phùng Dị, cậu có thể mập mờ về nội dung nhưng tuyệt đối không được nói dối.

Cũng đúng thôi, vì nửa năm nữa trong khuôn viên đại học thành phố Đông sẽ xuất hiện đối tượng yêu đương đầu tiên mà Phùng Dị thừa nhận.

Là một Omega của khoa điều dưỡng, họ gặp nhau tại phòng y tế, ngay lúc đó Phùng Dị đã cắn vào gáy của Omega. Sự việc này ồn ào khá lớn vì khi đó bản chất đào hoa của Phùng Dị vẫn chưa lộ rõ, nhiều người ghen tị với Omega bị đánh dấu tạm thời kia.

Phùng Dị xoay chiếc vòng đen trên tay, ra vẻ suy tư: "Đến lúc đó báo cho tôi một tiếng."

"Vâng, ngài Phùng." Đỗ Mặc bất chợt cảm thấy như mình đang giúp Phùng Dị chọn phi tần.

Trên đường trở về trường, Phùng Dị bất ngờ lên tiếng: "Lúc đón tân sinh viên... Chú ý chút."

Chú ý cái gì?

Đỗ Mặc không hiểu nổi: "Là có ai cần đặc biệt chú ý hay...?"