Chương 2

Một Beta - công cụ pháo hôi có cảm giác tồn tại thấp đến mức không thể thấp hơn, chỉ khi Phùng Dị muốn chia tay mới có cơ hội xuất hiện trong chốc lát. Về ngoại hình của nhân vật này, tác giả chỉ dùng hai tính từ: thân thể yếu ớt, làn da tái nhợt.

So với sự tiết kiệm trong miêu tả Đỗ Mặc, tác giả lại cực kỳ khoa trương khi phác họa Phùng Dị.

Con nhà thế gia, dung mạo cao quý như thiên thần, tin tức tố S siêu bá đạo, kiêu ngạo, lạnh lùng, thanh lịch. Mùi tin tức tố vodka của anh ta kí©h thí©ɧ như ngọn lửa, dễ dàng khiến bất kỳ Omega chưa bị đánh dấu nào cũng chân mềm nhũn. Là Alpha trong mơ của rất nhiều Omega, thậm chí cả Beta… Chỉ dùng từ đẹp trai để hình dung ngoại hình của anh ta thì quả là một sự báng bổ.

Mặc dù Đỗ Mặc đã đọc nguyên tác và biết rõ rằng Phùng Dị là một tên tra nam lăng nhăng, thối nát đến tận xương tủy, nhưng khi đối mặt với khuôn mặt hoàn mỹ ấy, cậu không khỏi cảm thán: “Không hổ danh là nam chính của truyện sảng văn, ông trời thật sự quá ưu ái anh ta.”

Đồng thời, cậu cũng cảm thấy may mắn khi ông trời đã tha cho cậu, không để cậu xuyên thành Omega. Là một Beta mà còn khó cưỡng lại sức hấp dẫn của Phùng Dị, nếu cậu xuyên thành Omega thì…

Đỗ Mặc rùng mình, không dám nghĩ tiếp.

Nghe đồn tháng trước, có một Omega ở chuyên ngành bên cạnh để mắt đến Phùng Dị trong quán bar, hai người ra ngoài thuê phòng. Nửa đêm, Omega đó đã phải gọi xe cứu thương đưa đi và thậm chí còn không trụ nổi đến sáng hôm sau.

Chủ nhiệm Triệu bước tới với nụ cười niềm nở. Đỗ Mặc vừa định mở miệng chào thì thấy ông ta đi thẳng qua mình:

“Chào sếp Phùng, sếp Phùng buổi tối tốt lành.”

Đỗ Mặc ngây người quay lại, cứng ngắc gật đầu chào theo chủ nhiệm Triệu:

“… Chào sếp Phùng.”

Chủ nhiệm Triệu cười tươi rói, tiếp tục mời:

“Sếp Phùng bận không? Cùng vào uống một ly chứ? Bên trong là Tổng giám đốc Trương và Tổng giám đốc Tống, chắc sếp biết họ.”

Ánh mắt Phùng Dị nhẹ nhàng lướt qua Đỗ Mặc và chủ nhiệm Triệu, cuối cùng, khi Đỗ Mặc cảm thấy cơn đau đầu của mình không thể chịu nổi nữa, Phùng Dị mới nói:

“Không được, hôm nay tôi đã hẹn người rồi. Lần sau vậy.”

Chỉ khi ấy, Đỗ Mặc mới để ý thấy một người đặc biệt khác hẳn trong nhóm đi cùng Phùng Dị. Người này đứng ngay sau Phùng Dị, được anh che chở rất kỹ.

Khi Đỗ Mặc đâm vào Phùng Dị, tầm nhìn của cậu bị che mất bởi l*иg ngực rộng lớn của anh ta. Bây giờ, đứng xa một chút, cậu mới nhận ra sau lưng Phùng Dị là một Omega.

Omega này ăn mặc giản dị, ngũ quan thanh nhã như một bức tranh thủy mặc. Thoạt nhìn có vẻ gầy yếu, nhưng ánh mắt của cậu ta sáng ngời, trong đôi lông mày lộ rõ sự kiên định.