Chương 18: Sự khác biệt về vóc dáng quá lớn!

Nghĩ đến điều này, Đỗ Mặc đưa ra kết luận: Cậu không phù hợp để làm hội trưởng nhiệm kỳ tới.

"Ục…"

Cơ thể Đỗ Mặc cứng đờ.

Âm thanh đó phát ra từ bụng cậu.

"..." Đỗ Mặc mấp máy môi, không biết có nên giải thích hay không.

Cậu thề rằng mình thấy Phùng Dị cười.

Đói bụng đâu phải lỗi của cậu! Tối qua ăn không được bao nhiêu, sáng nay lại không có gì ăn... Dù cậu có mười lá gan cũng không dám hỏi Phùng Dị xem trong bếp có gì để ăn.

Phùng Dị rất hiếm khi cười, trong nguyên tác cũng chỉ cười vài lần, theo như tác giả giải thích, nụ cười cả đời của Phùng Dị đều dành cho “bạch nguyệt quang” thời cấp ba của anh.

Đỗ Mặc, người tình cờ nhận được nụ cười của Phùng Hải Vương không được tự nhiên nhìn ra ngoài cửa sổ. Vị trí này có ánh nắng rất tốt, xuyên qua cửa kính chiếu lên người cậu, mang lại cảm giác ấm áp, chút lạnh lẽo trên cơ thể cậu dần tan biến mà không hay biết.

Trên khung kính trong suốt phản chiếu hình ảnh hai người, Đỗ Mặc nhận ra Phùng Dị cũng đang nhìn ra ngoài cửa sổ nhưng đã quá muộn, ánh mắt họ chạm nhau. Không hiểu vì sao, có lẽ là nhờ không khí yên bình này, Đỗ Mặc thoáng thấy một sự dịu dàng trong đó.

Nhịp tim cậu dần tăng tốc.

Một cảm giác mong đợi khó hiểu trỗi dậy trong lòng Đỗ Mặc.

Phùng Dị đứng lên: "Thay quần áo, tôi đưa cậu về trường."

...

Nhịp tim trở lại bình thường.

Biết ngay Phùng Hải Vương không tốt bụng như vậy mà.

Ít nhất cậu cũng có thể lấy lại quần áo của mình, Đỗ Mặc tự an ủi.

Không biết từ nơi quỷ quái này đến trường mất bao lâu... Đỗ Mặc không khỏi xoa nhẹ bụng đói của mình, để mày chịu đói rồi.

Phùng Dị đứng dậy, Đỗ Mặc định mở miệng hỏi về quần áo thì thấy Phùng Dị đi thẳng vào phòng thay đồ. Đỗ Mặc rất biết điều dừng lại ở ngoài cửa, cho đến khi thấy Phùng Dị mang ra một bộ quần áo sạch sẽ.

Trong khoảnh khắc, Đỗ Mặc hiểu ra "thay quần áo" mà Phùng Dị nói là gì.

Hóa ra là muốn cậu thay đồ của Phùng Dị.

Cũng phải thôi, cậu Phùng làm sao có thể để người hầu của mình mặc một bộ quần áo rách nát bước ra khỏi nhà và quay lại trường chứ, như vậy sẽ làm mất mặt nhà họ Phùng.

Nhưng mà... Đỗ Mặc ngượng ngùng liếc qua lại giữa mình và Phùng Dị vài lần. Sự khác biệt về vóc dáng quá lớn!

Cậu mặc đồ của Phùng Dị chẳng khác nào một học sinh tiểu học mặc đồ của học sinh cấp ba!

Hai tay Đỗ Mặc run rẩy nhận lấy bộ đồ mà Phùng Dị đưa cho.

Là một chiếc áo hoodie và một chiếc quần short.

Phong cách đúng chuẩn của Phùng Dị.

Màu đen, chất liệu cao cấp, không có nhãn mác, chắc chắn là đồ từ xưởng riêng của nhà họ Phùng.

Đỗ Mặc bắt đầu lo lắng, không biết có nên giặt sạch rồi trả lại cho Phùng Dị sau hay không.

Phùng Dị chắc chắn sẽ không mặc lại đồ người khác đã mặc nhưng cậu giữ lại đồ của Phùng Dị thì cũng chẳng để làm gì, không mặc được không vứt đi được, chẳng lẽ đặt trong ký túc xá để thờ?

Trốn vào căn phòng mà cậu đã ngủ đêm qua để thay đồ, khi giơ tay lên không cẩn thận làm căng vết thương ở vai. Nhìn máu bắt đầu chảy ra, Đỗ Mặc chần chừ hai giây, sau đó dứt khoát nói qua cửa: "Ngài Phùng có thể cho tôi ít băng gạc được không?"

Trước mặt Phùng Dị, từ trước đến nay Đỗ Mặc luôn nhịn được thì nhịn, nhưng tình huống bây giờ thật sự không nhịn được.

Khứu giác của Alpha rất nhạy bén, cậu không thể giấu Phùng Dị. Đỗ Mặc không muốn bị Phùng Dị truy hỏi về vết thương nên quyết định ra tay trước.

Vì căn phòng và phòng thay đồ cách nhau vài bức tường, Đỗ Mặc phải cố ý lớn tiếng. Đáng tiếc cậu không biết rằng Phùng Dị đã thay đồ xong từ lâu và đang đứng ngay bên ngoài cửa phòng ngủ phụ.

Nửa phút sau, Phùng Dị gõ cửa, sau đó một cuộn băng gạc được đưa vào.

Nhận lấy băng gạc, Phùng Dị không rút tay về, Đỗ Mặc ngạc nhiên khi thấy trong lòng bàn tay Phùng Dị còn có một hộp thuốc mỡ nhỏ.