Chương 17: Tham gia đón tân sinh viên?

Phùng Dị không hài lòng, khẽ cau mày.

Đỗ Mặc cũng theo đó mà căng thẳng.

Không đến mức như vậy chứ? Khả năng hồi phục của Beta có kém chút nhưng không đến nỗi nghe tôi có kỳ nghỉ lại cau mày chứ.

Đỗ Mặc hạ thấp giọng, nhỏ nhẹ nói: "Thực tập hè gần như đã kết thúc, sắp khai giảng... Thành phố Đông sẽ không để tôi tham gia dự án mới, nghỉ nhiều cũng chẳng sao."

Chỉ cần nghĩ đến việc quay lại trường học, Đỗ Mặc đã đau đầu.

Đỗ Mặc thừa nhận, lần này là do bản thân mình, không phải do Phùng Dị.

Cậu học không giỏi, ngoại trừ môn toán xuất sắc, còn lại mỗi môn đều chỉ đạt điểm đủ qua, mà đó là tính cả điểm chuyên cần, cộng thêm việc giáo viên thương hại vì cậu là một Beta nên mới đủ điểm qua môn.

Cuối kỳ trước, khi hội trưởng của hội sinh viên Beta nhìn bảng điểm của cậu thì chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Đỗ Mặc... Cậu cố gắng lên, tôi còn đợi cậu kế nhiệm, đừng để tôi thất vọng vì thành tích học tập của cậu."

Môn toán ở tinh cầu Mạt Thịnh Căn khá giống với môn toán trên Lam tinh, chỉ khác cách biểu đạt. Các khóa học toán của khoa Tài chính tại đại học thành phố Đông không khó, Đỗ Mặc đã nắm được logic toán học của tinh cầu Mạt Thịnh Căn này từ thời cấp ba nên học rất thuận lợi.

Nhưng những môn khác thì không như vậy.

Tài chính thiên về lý thuyết, các môn học ít nhiều đều liên quan đến lịch sử, địa lý và chính trị. Cậu phải hiểu về lịch sử của tinh cầu Mạt Thịnh Căn này, địa lý thì ám chỉ toàn vũ trụ, còn về chính trị thì phải biết mối quan hệ phức tạp giữa các tinh cầu, thậm chí các tinh hệ khác nhau. Học kỳ trước, cậu suýt rớt môn thương mại liên hành tinh. Ngay cả thương mại trên tinh cầu Mạt Thịnh Căn này cậu còn chưa nắm rõ, huống chi là nghiên cứu về thương mại liên hành tinh...

Phùng Dị luôn quan sát Đỗ Mặc, thấy cậu có vẻ ủ rũ thì hỏi: "Cậu muốn tham gia không?"

Đỗ Mặc cảnh giác.

Có vẻ không khó để tưởng tượng, nếu cậu nói muốn tham gia Phùng Dị sẽ làm gì.

Thư mời nhập học đại học thành phố Đông của cậu cũng là như thế mà đến.

"Không muốn." Nếu từ chối Phùng Dị quá thẳng thừng có thể sẽ khiến cậu đau đầu, Đỗ Mặc vội bổ sung: "Cũng không hẳn, tôi sẽ tham gia đợt đón tân sinh viên... Nếu không cũng chẳng có thời gian đi làm."

Phùng Dị giống như nghe thấy chuyện gì đó mới mẻ, có vẻ rất hứng thú: "Tham gia đón tân sinh viên?"

Trong thoáng chốc, Đỗ Mặc cảm thấy áp lực vô cùng lớn.

Việc đàn anh Beta khóa trên dẫn dắt tân sinh viên BO chỉ là truyền thống giữa Beta và Omega, rất ít Alpha biết đến.

Đỗ Mặc đột nhiên cảm thấy mình đang đưa dê vào miệng sói.

Cậu cẩn thận chọn từ ngữ: "Chỉ là dẫn tân sinh viên đi làm quen với trường, giới thiệu sơ qua về một số khu vực trong trường..." Chẳng hạn như quân khu tuyệt đối không được đến và vài tòa ký túc xá thuộc về các ngành kỹ thuật, toàn bộ đều là Alpha. Những nơi này có hệ thống kiểm soát nghiêm ngặt, đám Alpha trong đó thường xuyên không thể ra khỏi trường. Đỗ Mặc luôn nghi ngờ rằng nếu quá khích, trong mắt họ Beta cũng có thể coi như Omega, có lần Đỗ Mặc đi ngang qua khu đó lấy tài liệu, cậu có cảm giác như phía sau mình bị dõi theo suốt cả đoạn đường.

May mà Phùng Dị không hỏi thêm.

Đỗ Mặc thở phào nhẹ nhõm nhưng đồng thời cũng thấy sợ hãi. Nếu Phùng Dị xuất hiện tại buổi đón tân sinh viên, không biết bao nhiêu Omega vừa tốt nghiệp cấp ba sẽ bị anh hớp hồn. Là Alpha đến từ quân khu của đại học thành phố Đông, khí chất của Phùng Dị chưa từng thua ai.

Nếu có thể chiếm được trái tim chân thành của cậu Phùng thì Phùng Dị là một đối tượng tuyệt vời, pheromone mạnh mẽ, đẹp trai, xuất thân gia thế hùng hậu... Nhưng vị này lại là hải vương.

Đỗ Mặc không có sức chống lại cốt truyện, thân phận cậu là người hầu của Phùng Dị, suy nghĩ duy nhất của sự tồn tại là xử lý những vấn đề tình cảm lộn xộn của Phùng Dị. Cậu chỉ hy vọng trong khoảng thời gian trước khi cốt truyện chính thức bắt đầu, đừng để những Omega ngây thơ bị Phùng Dị làm hại.