Chương 16: Kỳ nghỉ ngắn

Chiếc áo ngủ quấn chặt lấy cơ thể gầy yếu của Đỗ Mặc, cổ cao thon dài, nửa bắp chân trắng nõn lộ ra dưới vạt áo ngủ.

Hai giây đó dường như kéo dài vô tận.

Phùng Dị lạnh lùng nói: "Ngồi xuống."

Trong lòng Đỗ Mặc có chút lo lắng, thấy bản tin buổi sáng sắp kết thúc, nếu ngồi xuống tám chuyện thì khả năng cao phải trò chuyện... Nhưng cậu có thể nói gì với Phùng Dị đây? Tình hình chính trị đương thời cậu học rất tệ, chẳng lẽ lại giới thiệu cho Phùng Dị về mấy em Omega của đại học thành phố Đông sao?

Nói ra thì cậu quả thật rất hiểu về đám Omega của đại học thành phố Đông.

Thấy rằng bầu không khí không tốt trong đại học thành phố Đông đã tồn tại từ nhiều năm qua, Beta và Omega phải ôm nhau mà sống. Khi tân sinh viên nhập học, các đàn anh Beta khóa trên nhất định phải tổ chức một buổi họp ngắn để chỉ dẫn cách sống đúng đắn trong trường. Còn Đỗ Mặc vốn là người đã lăn lộn trong đám Alpha mà vẫn an toàn vô sự, thậm chí còn có chút địa vị, giờ đây hiển nhiên trở thành tiêu điểm trong số những tân sinh viên xuất sắc, hội trưởng hội sinh viên BO khóa này còn muốn cậu trở thành ứng cử viên cho chức hội trưởng khóa sau.

"Chủ tịch phái cấp tiến sẽ sớm thăm đại học thành phố Đông, hai bên sẽ tổ chức một loạt diễn đàn xoay quanh vấn đề phát triển tương lai của tinh cầu Mạt Thịnh Căn, cùng tích cực thảo luận và thúc đẩy sự hợp tác giữa hai đảng phái... Bản tin buổi sáng hôm nay đến đây kết thúc, cảm ơn quý vị đã theo dõi, hẹn gặp lại vào ngày mai."

Bản tin kết thúc, Phùng Dị khẽ chạm vào chiếc vòng tay màu đen vàng trên cổ tay, màn hình ánh sáng giữa hai người bỗng dưng biến mất.

Đỗ Mặc: "..."

Cậu có nên mở lời không?

Cho đến lúc này đầu cậu vẫn chưa đau, chứng tỏ tâm trạng Phùng Dị khá tốt.

Tối qua tâm trạng Phùng Dị còn không tốt lắm, thay đổi cũng nhanh thật.

Phùng Dị dường như vô tình hỏi: "Không đi làm à?"

Nơi này vừa nhìn đã biết cách xa trung tâm thành phố, ngồi cả nửa ngày mà cậu cũng không nghe thấy âm thanh xe cộ nào, có muốn đi làm thì cũng phải có xe đã chứ! Đỗ Mặc nhìn đồng hồ, oán thầm trong lòng: Bây giờ đã hơn 9 giờ rồi, cậu mới hỏi tôi có đi làm hay không?

Nhưng bên ngoài cậu vẫn cung kính đáp: "Tôi có nghỉ phép do tai nạn lao động."

Có lẽ vì cậu vẫn còn là sinh viên, nên giám đốc Triệu đặc cách cho cậu nghỉ ba ngày, cộng thêm cuối tuần thì coi như là năm ngày.

Đây là "kỳ nghỉ ngắn" đầu tiên mà cậu có được kể từ khi thực tập, đổi lại bằng vết thương.

Nhắc đến kỳ nghỉ, Đỗ Mặc vô cùng ghen tị với Alpha và Omega, họ có ba ngày nghỉ mỗi tháng, còn được nghỉ mười ngày trong kỳ phát tình. Thông thường kỳ phát tình của Omega kéo dài bảy ngày, xảy ra nửa năm một lần. Sau khi phái cấp tiến lên nắm quyền, để bảo vệ Omega và khuyến khích họ tham gia lao động xã hội, chính quyền đã nhanh chóng ban hành quy định "kỳ nghỉ tuần trăng mật" kéo dài mười ngày.

Chỉ tiếc rằng Beta không có kỳ phát tình nên Đỗ Mặc chỉ có thể ngậm ngùi mà ghen tị.

Nhưng nếu hỏi cậu có sẵn sàng nằm dưới thân của một Alpha mạnh mẽ trong suốt mười ngày, theo đó là tâm trí và cơ thể hoàn toàn không thể kiểm soát... Thì Đỗ Mặc không đồng ý. Cậu đã từng đọc sách về vấn đề này, Omega về cơ bản không thể chống lại Alpha, dù là về thể chất hay tinh thần. Một khi bị đánh dấu, họ sẽ trở thành vật phụ thuộc của Alpha.

Ngay cả phái cấp tiến hiện nay cũng chỉ kêu gọi Omega chưa bị đánh dấu tham gia xã hội và gặp gỡ nhiều Alpha hơn. Trước đây hôn nhân của Omega đều do đế quốc quyết định, phân phối dựa trên mức độ tương thích pheromone. Theo một số nghiên cứu khoa học, những đứa trẻ sinh ra từ sự kết hợp này có gen vượt trội, nhưng thực sự là không xem Omega như con người.

Vì vậy Đỗ Mặc cùng lắm chỉ tò mò về cảm giác khi bị cắn vào tuyến thể, đôi khi có suy nghĩ đáng sợ rằng "chỉ cần trải nghiệm một lần là đủ", nhưng cậu hoàn toàn không muốn trở thành một Omega.