Chiều qua giám đốc Triệu trong cuộc họp còn nói rằng cần tạm hoãn các dự án đầu tư ở khu vực gần ranh giới của phái bảo thủ, chính vì sự mâu thuẫn và xung đột không ngừng giữa hai bên.
Bản thân là cậu chủ nhỏ nhà họ Phùng, con đường tương lai của Phùng Dị rất rõ ràng, hoặc là tham gia chính trị hoặc là vào quân đội. Xét đến việc Phùng Dị là Alpha với mức độ pheromone không gì sánh được, những người theo chủ nghĩa Alpha tối cao chắc hẳn sẽ rất mong muốn mời Phùng Dị vào quân đội. Hơn nữa nhà họ Phùng trước đây vốn là trụ cột của quân đội đế quốc, mọi thế hệ con cháu đều gia nhập quân đội, trong số mười hai vị nguyên soái luôn có một ghế thuộc về nhà họ Phùng.
Khi học về đoạn lịch sử này ở trên lớp, Đỗ Mặc cảm thấy có chút phức tạp. Cậu đã học rất nhiều môn lịch sử chính trị, nhưng đây là lần đầu tiên làm bạn cùng lớp với một nhân vật huyền thoại được viết trong sách. Cậu không nhịn được mà quay đầu nhìn Phùng Dị, người có hốc mắt sâu, sống mũi cao, sự kiêu ngạo từ trong xương cốt lặng lẽ ẩn mình dưới mí mắt tỏ vẻ lạnh nhạt. Đỗ Mặc thậm chí còn nảy sinh một cảm giác tự hào kỳ lạ, làm kẻ theo đuôi của một người như vậy cũng thật oai phong, phải không?
Thực ra cả lớp đều đang nhìn Phùng Dị nhưng do vị trí ngồi, Đỗ Mặc quay người nhiều nhất. Cộng thêm việc cậu ngồi gần Phùng Dị nhất cùng với sự tồn tại của "hệ thống", Đỗ Mặc là người cảm nhận rõ ràng nhất cảm xúc của Phùng Dị.
Tiếng cười lạnh lùng của Phùng Dị đến giờ Đỗ Mặc vẫn nhớ rõ, đủ để giữa đêm giật mình tỉnh giấc.
Cậu giả vờ quay lại đọc sách, bức ảnh trên trang sách là ông nội của Phùng Dị, cựu thống soái của quân đoàn thứ mười của đế quốc. Người trong ảnh ngồi ngay ngắn, biểu cảm lạnh lùng nhìn thẳng trông vô cùng quen thuộc. Hình ảnh biểu cảm lạnh lùng, khó chịu của Phùng Dị hiện lên trong đầu Đỗ Mặc, tạo ra một cú đúp đầy choáng ngợp.
Tất nhiên hiện giờ không còn danh xưng "mười hai nguyên soái" nữa, mặc dù thế lực của nhà họ Phùng vẫn còn tồn tại.
Đợi đã, Đỗ Mặc chợt nhớ ra điều gì đó.
Trong nguyên tác Phùng Dị không gia nhập quân đội!
Mải mê nhớ đến những mối quan hệ lãng mạn xung quanh Phùng Dị, Đỗ Mặc vắt óc nhớ lại cốt truyện. Tại sao Phùng Dị lại rời khỏi quân đội?
Hiệu trưởng lấy đâu ra can đảm để đuổi cậu chủ nhỏ nhà họ Phùng khỏi quân đội?
Cũng không thể nào Phùng Dị tự nguyện rời khỏi quân đội được? Khi chiến tranh sắp bùng nổ, làm sao nhà họ Phùng lại cho phép Alpha mạnh nhất trong thế hệ mới của nhà họ Phùng như Phùng Dị rời khỏi quân đội?
Đỗ Mặc chìm trong suy nghĩ, hối hận vì thói quen đọc lướt của mình.
Chắc chắn anh không vào quân đội nhưng hình như Phùng Dị cũng không tham gia chính trị? Tại sao Đỗ Mặc lại có cảm giác rằng Phùng Dị đã dấn thân vào thương trường... Nếu không thì làm sao anh có thể dính líu với mấy ngôi sao nhỏ được? Điều này Đỗ Mặc nhớ rất rõ, ít nhất có hai nam diễn viên Omega, một ca sĩ với giọng hát trời phú, thậm chí còn có một nghệ sĩ như thể tách biệt khỏi thế giới...
Sau khi ngẩn ngơ một hồi lâu, Phùng Dị vẫn đang xem tin tức.
Trong lòng Đỗ Mặc đột nhiên nảy sinh một suy nghĩ mà chính cậu cũng không dám tin.
Phùng Dị đang chờ cậu tiến tới?
Bên cạnh cửa sổ có hai chiếc ghế mây đối diện nhau, ghế đối diện Phùng Dị trống rỗng, chỉ có một chiếc gối màu xám trông chẳng hợp với khí chất của Phùng Dị chút nào.
Đỗ Mặc nín thở, rón rén bước tới trước mặt Phùng Dị, đang do dự không biết có nên ngồi xuống hay không.
Phùng Dị ngước mắt lên, trong ánh mắt dường như có chút không kiên nhẫn.
Đỗ Mặc không dám nói lời nào, thậm chí không biết phải nhìn vào đâu. Nhìn xuống thì thành cúi đầu trước Phùng Dị, nhìn thẳng thì thành lơ Phùng Dị, Đỗ Mặc cảm thấy như mình đang chủ động tìm đường chết.