Chương 13: Không còn mặt mũi làm Alpha nữa

Mặc ra ngoài thì chính mình cũng không ngửi nổi. Trước khi tắm thì còn đỡ nhưng sau khi tắm rồi thì lại thấy cái qυầи ɭóŧ này bẩn quá không mặc nổi.

Không mặc ra ngoài thì sợ không vượt qua được cửa ải của Phùng Dị. Ai mà biết được Phùng Hải Vương có sai bảo cậu làm gì không, nhỡ đâu anh bảo cậu nấu bữa cơm hoặc dọn dẹp phòng tối qua cậu đã ngủ... Hơn nữa... Theo như những gì cậu đã học trong mấy năm qua về môn sinh lý học, Alpha và Beta cũng có thể xảy ra vài chuyện...

Mặc dù Đỗ Mặc biết trong nguyên tác quan hệ giữa cậu và Phùng Dị là hoàn toàn trong sạch, chỉ là quan hệ giữa một anh lớn và người hầu! Nhưng cậu vẫn lo sợ!

Đỗ Mặc đứng đó suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng khi hơi nước trong phòng tắm gần như tan hết, cậu nhắm mắt mặc chiếc qυầи ɭóŧ cần giặt kia vào.

Bước ra khỏi phòng tắm, tóc của Đỗ Mặc vẫn còn nhỏ giọt nước. Nhà tắm không có máy sấy tóc, cậu chỉ đành bước ra như thế.

Thực ra trong nhà tắm còn treo hai chiếc khăn sạch nhưng vì sợ Phùng Dị không vui, Đỗ Mặc không dám đυ.ng vào. Cậu nhớ rằng Phùng Dị không thích người khác chạm vào đồ của mình.

Tất nhiên trong lòng Đỗ Mặc cũng có tính toán riêng.

Nếu chẳng may đó là khăn Phùng Dị dùng để lau mặt, cậu dùng để lau đầu thì có hơi quá đáng.

Nếu chẳng may đó là khăn Phùng Dị dùng để lau chân, cậu dùng để lau đầu thì cũng quá đáng thật.

Phùng Dị vẫn ngồi bên cửa sổ, ánh nắng càng lúc càng rực rỡ khiến cho Alpha này trông như một vị thần khó lòng tiếp cận.

Đỗ Mặc: "..."

Làm sao để mở lời xin anh lớn Phùng trả lại bộ quần áo đẫm mùi rượu và dính máu của cậu tối qua đây.

Đỗ Mặc lập tức loại trừ khả năng xin Phùng Dị cho cậu một bộ quần áo để thay.

Cậu hoàn toàn không dám nghĩ đến hướng đó, trong tiềm thức của cậu đã ngăn cách hai người bằng một dòng sông dài vô tận, chỉ bắt một chiếc cầu gỗ chông chênh, chỉ đủ cho Beta đi một chiều.

Những giọt nước rơi xuống dần trở nên lạnh buốt, chiếc áo ngủ bắt đầu ẩm ướt dính chặt vào lưng cậu khiến cả người Đỗ Mặc căng cứng… Chỉ cần thả lỏng là cậu sẽ run lên. Cậu buộc phải suy nghĩ nghiêm túc về việc hỏi thẳng Phùng Dị xin quần áo hay khéo léo biểu đạt rằng cậu muốn thay chiếc áo ngủ ướt này, cái nào dễ thực hiện hơn.

Nhờ kinh nghiệm che giấu những cơn đau đầu trước mặt Phùng Dị suốt bao năm, Đỗ Mặc rất giỏi trong việc suy nghĩ hai việc cùng lúc. Trong khi đầu cậu đang nghĩ cách xin quần áo đúng mực, cậu cũng cảm thán về lợi thế của cơ thể Alpha khó có thể tưởng tượng, muốn nghiên cứu kỹ hơn...

Buổi sáng cuối thu vẫn dám chỉ mặc mỗi áo choàng lụa đứng uống cà phê bên cửa sổ.

Khí hậu của tinh cầu Mạt Thịnh Căn khác rất nhiều so với Lam tinh. Xuân hạ thu ngắn ngủi, mùa đông thì lạnh lẽo còn dài đằng đẵng. Khi mới đến đây, Đỗ Mặc cực kỳ không thích nghi, mỗi khi chuyển mùa đều bị ốm.

Cậu ngồi ở ghế trước ho, sốt, sổ mũi, không dám quay đầu nhìn cậu Phùng, sợ làm nhức mắt anh, bản thân đã đủ khổ rồi, không muốn thêm một cơn đau đầu nữa.

"Bật điều hòa đi, công tắc trên tường."

Đột nhiên nghe thấy giọng lạnh lùng của Phùng Dị, Đỗ Mặc không kiềm được mà rùng mình.

Thể chất Alpha rất tốt, trời lạnh giá cũng dám mặc áo khoác mỏng đi lại trong khuôn viên trường. Nhưng họ thường chịu lạnh giỏi mà không thích nóng, Đỗ Mặc đã tự mình trải qua điều này, vào mùa hè Phùng Dị trở nên dễ cáu kỉnh hơn.

Cậu vẫn còn nhớ một ngày hè năm lớp mười hai, hôm đó trời rất nóng, cậu Phùng đột nhiên nổi cơn, làm cho tám Alpha ở hai lớp bên cạnh bị bắt nạt đến mức hấp hối bởi pheromone của anh, hận không thể được chuyển trường vào ngày hôm đó, không còn mặt mũi làm Alpha nữa.

...

Trong lòng Đỗ Mặc có chút cảm động: "Cảm ơn ngài Phùng."

Mặc dù cậu vẫn muốn lấy lại quần áo của mình hơn chứ không phải mặc áo ngủ của Phùng Dị và bật điều hòa.