Ai ngờ khi xe khởi động lại Phùng Dị thốt ra hai chữ mà Đỗ Mặc không ngờ tới nhất: "Được rồi."
Đỗ Mặc đang giả vờ ngủ điên cuồng gật đầu lia lịa như gà mổ thóc, muốn nói câu "Cảm ơn ngài Phùng đã hiểu cho", nhưng lại thấy câu nói này quá khách sáo còn có vẻ giả dối không nói rõ được.
Có lẽ Phùng Dị thật sự lười để ý đến cậu: "Nghỉ ngơi đi, đến nơi tôi gọi."
Ngoài dự đoán của Đỗ Mặc, Phùng Dị không lái xe quá nhanh, thật ra cậu nghĩ Phùng Dị là kiểu Alpha chạy xe bạt mạng trong đêm.
Trong xe yên tĩnh, vật liệu đặc biệt đã cách âm mọi âm thanh từ bên ngoài, trong xe chỉ còn lại tiếng thở nhẹ của hai người. Thỉnh thoảng Đỗ Mặc ngửi thấy một mùi rượu đặc trưng, không phải là loại rượu mà cậu đã uống tối nay. Mùi này cay nồng nhưng lại khiến người ta cảm thấy ấm áp và đáng tin cậy.
... Đợi đã, mùi rượu?
Đỗ Mặc lo sợ: Đừng nói là lái xe khi say nhé!
Ban đầu cậu chỉ nhắm mắt giả vờ ngủ nhưng dù sao cậu cũng là Beta, không thể so sánh với Alpha. Cả ngày bận rộn, tối đến chưa kịp ăn được mấy miếng đã uống rất nhiều rượu mạnh lại còn bị thương và mất không ít máu. Giờ đây cơ thể cậu đã cạn kiệt sức lực. Vừa ngả lưng, mí mắt đã sụp xuống, không biết từ lúc nào cậu đã thật sự ngủ thϊếp đi trên xe của Phùng Dị.
Là một Alpha cấp S, khả năng của Phùng Dị đương nhiên vượt xa những Alpha bình thường. Khả năng quan sát của anh còn nhạy bén hơn Đỗ Mặc nghĩ nhiều, ngay khi Đỗ Mặc vừa thϊếp đi, Phùng Dị đã phát hiện ra.
Anh giảm tốc độ.
Chỉ cần liếc mắt là có thể thấy Đỗ Mặc đang cuộn tròn trên ghế.
Có lẽ do Beta không có pheromone, hình ảnh Đỗ Mặc trước mắt không khác gì so với thời cấp ba. Hồi đó Đỗ Mặc thường xuyên thức khuya học bài, quầng thâm dưới mắt luôn đậm màu, giờ đây vì công việc thực tập, quầng thâm vẫn nghiêm trọng như trước. Làn da cậu trắng bệch đến mức chói mắt, nếu không biết người ta có thể tưởng rằng cậu bị ngược đãi hằng ngày.
Phùng Dị không hiểu nổi, dù sao cũng là người anh đưa vào đại học thành phố Đông, tại sao lại trở nên thảm hại thế này?
Lúc tỉnh lại, trời đã sáng.
Đỗ Mặc thức dậy trên một chiếc giường lớn xa lạ, mặc bộ áo choàng trắng mềm mại, bờ vai được băng bó sơ sài với một chút máu thấm ra ngoài.
Căn phòng ngủ có phong cách trang trí đơn giản, bốn bức tường sơn trắng, chiếc giường đặt ở trung tâm. Bên trái là một tủ quần áo màu đen, trước cửa sổ sát đất bên phải có một chiếc bàn làm việc cũng màu đen, kiểu dáng đơn giản nhất, chỉ có mặt bàn và bốn chân. Trên bàn chỉ có một chiếc đèn bàn màu đen, ngoài ra không có thứ gì khác.
Ý thức dần dần quay trở lại, hình ảnh cuối cùng trong đầu cậu là đôi mắt đen nhìn không ra cảm xúc của Phùng Dị, Đỗ Mặc hoảng hốt bật dậy khỏi giường.
Cậu làm sao mà...?
Sao lại có thể ngủ say đến thế?
Mắt Đỗ Mặc mở to, cuống cuồng bò dậy lao tới tủ quần áo, mở cửa tủ quần áo ra thấy bên trong trống rỗng mới thở phào nhẹ nhõm. Sau đó cậu như thể nhớ ra điều gì đó quay đầu nhìn chiếc giường lớn mà mình đã ngủ tối qua, bên kia không có dấu hiệu ai đã nằm qua.
Cũng may, không tính là quá tệ.
Phòng ngủ không phải của Phùng Dị, tối qua cũng không ngủ chung giường với Phùng Dị, xem ra cậu chỉ cần đối mặt với một vấn đề duy nhất.
Cửa chỉ khép hờ, Đỗ Mặc đặt tay lên nắm cửa, nhắm mắt không ngừng tự nhủ: Dù sớm muộn gì cũng phải gặp, gặp sớm xong sớm, mình vẫn còn hữu dụng với cậu ấy, cậu ấy sẽ không ăn thịt mình đâu.
Lặp lại ba lần, Đỗ Mặc mở mắt, quyết tâm bước ra khỏi phòng ngủ.
Phùng Dị ngồi trên ghế mây bên cửa sổ uống cà phê.
Có lẽ đây là vùng ngoại ô, nhìn ra ngoài cửa sổ là núi non trập trùng, sân vườn hoa nở rộ, thỉnh thoảng có tiếng chim hót, khung cảnh thật khiến người ta dễ chịu. Ánh nắng trong phòng khách rất nhẹ nhàng, Đỗ Mặc chợt hiểu vì sao nguyên tác miêu tả Phùng Dị như một thiên thần.