Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Vào Nữ Phụ Thập Niên: Lão Đại Vì Tôi Mà Khom Lưng

Chương 89: Người con gái bị cha mẹ nuôi vứt bỏ

« Chương TrướcChương Tiếp »
Sau khi cửa được mở ra, Diệp Nhiễm nhìn thấy ba người đàn ông, lần lượt là Diệp Phú Quốc, Diệp Phú Cường và Trần Kiến Thiết.

Trần Kiến Thiết chính là cái người có tiền kia, là một nhà thầu, cho vay.

Ba người đàn ông vừa thấy Diệp Nhiễm, lúc đầu ngạc nhiên một chút, sau đó Diệp Phú Quốc phản ứng nhanh hơn nói: “Diệp Nhiễm, giới thiệu với em, đây là ông chủ Trần.”

Vẻ mặt hắn y như một tú ông.

Diệp Nhiễm đánh giá Trần Kiến Thiết, gật đầu, rồi nhàn nhạt hỏi: "Ông chủ Trần, ông muốn ngủ với tôi ư?”

Cô vừa dứt lời, ba người đàn ông nhất thời phát ngốc.

Diệp Phú Quốc và Diệp Phú Cường cũng không nói nên lời, kinh ngạc mà nhìn em gái mình.

Trong nhận thức của bọn họ, người em gái này tuy rằng phóng đãng không kiềm chế, đánh nhau ẩu đả không việc gì mà không làm, thậm chí cũng có bạn trai, nhưng trên thực tế vẫn rất giữ mình, những tên bạn trai đó cũng không có chiếm được chỗ hời nào từ nó.

Cô rất khôn khéo, thậm chí có thể nói là “Đơn thuần”.

Bọn họ đã dự tính sẽ nghênh đón sự phản kháng của cô, đương nhiên, bọn họ không sợ, một đứa con gái dù có lợi hại bao nhiêu, sức lực có lớn đến đâu thì cũng không được, trực tiếp đút cho cô ít thuốc, dù cho lãnh cảm cũng sẽ biến thành da^ʍ phụ.

Cho nên hiện tại nhìn thấy Diệp Nhiễm phản ứng như vậy, bọn họ cũng không biết nói gì.

Này, đây là sao vậy?

Trần Kiến Thiết ở bên cạnh năm nay 30 tuổi, lớn hơn Diệp Nhiễm 13 tuổi, từ nhỏ gã đã lăn lộn ngoài công trường, quan hệ rộng rãi, ở công ty xây dựng thì ra ngoài tiếp khách, ngẫu nhiên cũng sẽ tự mình tiến cử. Ngoài trừ cái này ra, gã còn ngầm mở một chỗ cho vay.

Như vậy Trần Kiến Thiết có thể nhìn trúng Diệp Nhiễm, hai anh em Diệp Phú Quốc và Diệp Phú Cường cảm thấy Diệp Nhiễm nên bằng lòng.

Mắt lé của Trần Kiến Thiết đánh giá Diệp Nhiễm, sau khi nhìn đủ, nói: “Còn rất tình nguyện nha? Được, cũng đủ dâʍ đãиɠ, bắt đầu luôn?”

Diệp Nhiễm nhìn dáng vẻ của gã, cười khẽ nói: "Tình nguyện, bắt đầu luôn. Nhưng đây là lần đầu tiên của tôi, tôi rất ngại. Hơn nữa, trong nhà quá bẩn, tôi không muốn ở chỗ này giao ra lần đầu tiên của mình.”

Không ngoài dự đoán, trong mắt Trần Kiến Thiết đầy phấn khởi: “Có thể, đi, đi ra ngoài mướn phòng.”

Trần Kiến Thiết và Diệp Nhiễm rất nhanh đã đạt được thoả hiệp.

Diệp Phú Quốc và Diệp Phú Cường đều cảm thấy việc này có chút ngoài dự đoán, bọn họ cảm thấy không quá thích hợp, nhưng mà ngẫm lại, chuyện rất thuận lợi, nên cũng không nói gì, mà là nhìn chằm chằm Trần Kiến Thiết đòi tiền.

Trần Kiến Thiết móc ra hai ngàn tệ, đưa cho Diệp Phú Quốc và Diệp Phú Cường.

Diệp Nhiễm thấy: “Đều cho bọn họ, không cho tôi à?”

Trần Kiến Thiết nhíu mày, nhìn Diệp Phú Quốc và Diệp Phú Cường.

Diệp Phú Quốc thấy Diệp Nhiễm đòi tiền, đột nhiên hiểu rõ.

Hoá ra cô em gái này cũng là vì tiền, đã hiểu, đã hiểu!

Loại tiền từ trên trời rơi xuống này, ai gặp cũng có phần, mọi người cùng nhau chia ra, vì thế Diệp Nhiễm 800, Diệp Phú Quốc và Diệp Phú Cường bằng nhau là 600.

Diệp Nhiễm cất kỹ 800 tệ, sau đó đi theo Trần Kiến Thiết tới khách sạn.

Trong suốt quá trình này, Diệp Phú Quốc và Diệp Phú Cường đều đi chung, không dám chậm trễ chút nào, bọn họ sợ sẽ xảy ra sự cố.

Nhìn Trần Kiến Thiết và Diệp Nhiễm vào khách sạn, bọn họ cuối cùng mới nhẹ nhàng thở ra, sờ sờ tiền trong ngực, trực tiếp đi tới sòng bạc.

Mà Diệp Nhiễm cuối cùng ngồi ở giường, nhìn Trần Kiến Thiết hơi thở đã nặng nề.

Đối với những ký ức trong đầu, cô cũng không có cảm giác quá chân thật, chỉ như xem một bộ phim điện ảnh, nhưng cô biết, có một loại tuyệt vọng và hận ý vẫn luôn tồn tại trong những ký ức đó, khiến cho cô giữa chừng lôi ra những đoạn ký ức nhỏ, cũng đều có thể cảm nhận được sự bi thương trong trong từng dòng chữ.

Điều đầu tiên cô phải làm, chính là chạy thoát khỏi ma chưởng của Trần Kiến Thiết.

Trần Kiến Thiết nhìn Diệp Nhiễm, chờ cũng không chờ được, trực tiếp cởϊ qυầи.

Diệp Nhiễm lại đưa tay ra, nói: “Tôi muốn mượn điện thoại di động của ông, tôi muốn gọi cho anh trai tôi.”

Mặt Trần Kiến Thiết mặt phiếm hồng, thô lỗ quát mắng: “Quần cũng cởi rồi, mày muốn gọi anh mày làm gì? Tao không phải anh mày?”

Diệp Nhiễm hừ lạnh một tiếng: “Tôi chỉ muốn nói chuyện điện thoại với anh tôi một chút thôi!”

Đôi mắt Trần Kiến Thiết đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào Diệp Nhiễm.

Trần Kiến Thiết 30 tuổi đã kết hôn, sau đó lại ly hôn, hiện tại ông ta không vợ không con, một mình ung dung tự tại, phụ nữ xung quanh ông ta cứ đến rồi đi, không biết bao nhiêu người.

Nhưng kể từ ngày tình cờ nhìn thấy em gái của Diệp Phú Quốc, liền không rời được mắt, mấy ngày này trong lòng vẫn luôn nhớ thương, cảm thấy cả người ngứa ngáy.

Nếu ăn, quá non, ngẫm lại cũng không có thoả mãn, không ăn, lại cứ cảm thấy thiếu thiếu.

Khó khăn lắm mới quyết định được, muốn ăn, nhưng không ngờ cô gái nhỏ này lại không ngây thơ như ông ta nghĩ, nhìn cô rất thuần thục quen đường!

Ông ta cũng không ngại việc cô đã bị người khác chơi qua rồi, dù sao cũng chỉ là một đêm phong lưu mà thôi.

Nhưng hiện tại, nhìn thấy cô bĩu đôi môi tươi tắn, mở to đôi mắt trong veo, còn cố chấp nói chỉ muốn gọi điện thoại cho anh trai, không hiểu sao ông ta lại thấy mềm lòng.

Tức giận ném điện thoại của mình cho cô: “Đây, gọi đi! Gọi xong cởϊ qυầи lên giường!”

Diệp Nhiễm cầm lấy điện thoại, gọi cho Diệp Phú Quốc: “Anh ơi? Anh đang ở trong sòng bạc à? Đừng đánh bạc nữa, mau rời khỏi đấy đi, em cũng đi ngay đây.”

Nói xong liền cúp điện thoại.

Đi?
« Chương TrướcChương Tiếp »