Chương 46

Tiêu Chiến Vũ hôn Diệp Nhiễm, nụ hôn đầy tham lam và khát vọng.

Anh ôm lấy cô, như sa mạc khát nước gặp phải suối ngọt, tham lam hôn từng tấc da thịt của cô.

Diệp Nhiễm cảm thấy mình giống như một con cừu non bị anh bắt được, trở thành tù binh của anh, giống như một con búp bê bị anh hung hăn ôm ấp giày vò, bị anh dùng răng gặm lấy đôi môi, dường như bị xé thành từng mảnh.

Loại hành động bạo lực này đối với cô quá sức chịu đựng, không khỏi phát ra một tiếng kêu yếu ớt.

Anh sững người, dừng lại.

Không muốn thử thách ý chí của mình nữa, anh cứng đờ người quấn chăn quanh người cô, tách mình ra khỏi cô.

Anh thấp giọng lẩm bẩm: "...Thật xin lỗi, suýt chút nữa không nhịn được."

Cô bị bệnh, anh không muốn lợi dụng cô, không muốn khi cô yếu đuối nhất bắt nạt cô, nhưng anh không nhịn được.

Lúc nãy chỉ thiếu một chút nữa thôi là anh đã vượt quá giới hạn.

Nghĩ đến cảnh vừa rồi, đầu óc anh rối bời, thân thể vừa cứng vừa cương.

Tiêu Chiến Vũ bình thường sống tùy ý, con người bá đạo, dáng vẻ làm việc cũng giống như sẽ không quan tâm đến người khác.

Hiếm khi như bây giờ anh lại có thể dừng lại ngay trong thời điểm mấu chốt.

Diệp Nhiễm cắn môi, nhìn anh một lúc, cuối cùng đưa tay ra, vòng qua eo anh, ngoan ngoãn dựa đầu vào ngực anh.

“Em chỉ sợ anh bị em lây bệnh.” Cô thấp giọng nói.



Tiêu Chiến Vũ không ngờ tới, anh còn tưởng rằng cô sẽ tức giận một chút, không ngờ cô lại ôm anh.

“Anh còn muốn được em truyền bệnh.” Anh ôm lại cô, gắt gao ôm cô, không nhịn được hung hăng hôn lên mũi cô, nói như vậy.

Diệp Nhiễm dựa vào trong lòng anh, không nói nữa.

Lúc đầu sở hữu ký ức thuộc về Diệp Nhiễm, cô vốn không cảm thấy mình là Diệp Nhiễm, cô chỉ là người quan sát câu chuyện của người khác, làm những gì mà bản thân cần làm thôi.

Nhưng bây giờ, cô dần dần cảm nhận được những cảm xúc vui buồn yêu ghét mà Diệp Nhiễm nên có, cô bắt đầu nếm thử đủ loại mùi vị trên đời. Thậm chí như hôm nay, ngay khi cô ngã bệnh, cô thậm chí còn có một cảm xúc mong manh, vô thức dựa vào.

Cô nhẹ nhàng nhắm mắt lại.

Hệ thống lặng lẽ xuất hiện trong đầu cô, thanh tiến độ hiển thị trong tâm trí cô.

Tiến độ đảo ngược cuộc sống đã tiến triển từ 40% lên 50%, tiến độ tấn công người đàn ông đã từ 30% ban đầu tăng lên 42%.

Mọi thứ dường như đang diễn ra rất thuận lợi.

*****

Diệp Nhiễm lo lắng Tiêu Chiến Vũ bị mình lây bệnh, dù sao đây cũng là một đợt cúm rất nguy hiểm, nhưng có lẽ sức khỏe của Tiêu Chiến Vũ rất tốt, không bị nhiễm bệnh, điều này khiến Diệp Nhiễm yên tâm rất nhiều.

Hôm nay Diệp Nhiễm cảm thấy thân thể khá hơn rất nhiều, không còn cảm thấy suy nhược như hai ngày trước, cô muốn về nhà.

Mặc dù dáng vẻ ngập ngừng ấp úng của Trương Dũng ngày hôm đó, cô cũng biết rằng nhà họ Diệp không quan tâm đến cô, nhưng không còn cách nào khác, bây giờ cô vẫn còn là con gái nhà họ Diệp, hộ khẩu liên quan đến cô đều ở nhà họ Diệp, một năm trước kỳ thi đại học, cô hy vọng mình có thể trải qua thời gian cuối cùng ở nhà Diệp một cách suôn sẻ.



Tiêu Chiến Vũ lại kéo cô đến trung tâm mua sắm, mua cho cô vài bộ quần áo.

Diệp Nhiễm ngăn anh lại: “Em không cần.”

Tiêu Chiến Vũ: “Tại sao?”

Diệp Nhiên mở to đôi mắt trong veo, lặng lẽ nhìn anh: "Nếu như em cần, tự em sẽ mua, em có một ít tiền tiết kiệm.”

Tiêu Chiến Vũ nhìn cô chằm chằm: “Có phải bốn trăm tệ em đi làm kiếm được không?”

Bị Tiêu Chiến Vũ vạch trần sự khó khăn của mình, Diệp Nhiễm ngược lại không có nửa phần xấu hổ, cô thản nhiên nhìn anh: “Đúng vậy, mặc dù không nhiều, có điều là em tự kiếm được, em đã để dành số tiền đó trong tài khoản rồi, nếu như em cần, em có thể dùng số tiền đó mua quần áo.”

Ánh mắt của Tiêu Chiến Vũ nhìn xuống, dừng lại trên người cô.

Chiếc áo len của Diệp Nhiễm vẫn là chiếc áo len cũ đan tay, cô bé mỗi năm một lớn nên chiếc áo len cũ hiển nhiên có chút chật chội. Về phần chiếc áo khoác, đó là một chiếc áo khoác hơi cũ, không biết nó được nhặt từ đâu, tóm lại trông không giống đồ mà một cô gái tầm tuổi Diệp Nhiễm mặc.

Dĩ nhiên Diệp Nhiễm cảm nhận được sự soi mói của anh: "Những bộ quần áo này mặc dù không đẹp về kiểu dáng nhưng vẫn có thể mặc được. Hơn nữa, em mới chỉ là học sinh cấp ba, còn mặc được là được rồi, tại sao phải quan tâm nhiều như vậy? Với thân phận hiện giờ của em, nếu như quá xem trọng, ngược lại người khác sẽ cảm thấy kỳ quái.”

Tiêu Chiến Vũ nhướng mày hỏi lại: “Cái gì gọi là thân phận hiện giờ của em, em là con gái của giáo sư lớn, chẳng lẽ thân phận này không đủ quang minh chính đại để mua quần áo mới sao?”

Diệp Nhiễm không nói lời nào, chỉ im lặng mím môi.

Anh đối với cô rất tốt, bọn họ đang yêu đương, nhưng Diệp Nhiễm cũng có giới hạn của mình.

Họ vốn không tiến xa hơn, lúc này nếu nhận quá nhiều thứ mà anh tặng, bất kể mối quan hệ của họ như thế nào, hay là đối với cuộc sống của cô ở nhà họ Diệp đều không có lợi.

Tiêu Chiến Vũ nhìn dáng vẻ nhỏ nhắn bướng bỉnh của cô, cảm thấy đau lòng, thở dài, bất đắc dĩ nhượng bộ: “Vậy anh tặng cho em một cái áo khoác lông vũ có được không?”