Diệp Nhiễm dùng ý thức hỏi hệ thống: "Tôi chỉ có hai nhiệm vụ kia thôi đúng không?”
Hệ thống: "Đúng vậy, ký chủ đại nhân, làm sao bây giờ? Cậu có muốn đi mách giáo viên không?”
Hệ thống tốt xấu gì cũng là hệ thống có kinh nghiệm phong phú, nó biết lúc này có thể mách lẻo.
Diệp Nhiễm lại hỏi: “Không có hạn chế sao?”
Hệ thống lắc đầu: “Không có không có.”
Nó đang nói, liền nhìn thấy Diệp Nhiễm đột nhiên nâng chân lên, trực tiếp đạp vào đùi nam sinh đó.
Sau đó nhân lúc cậu ta chưa kịp phản ứng, cô trực tiếp dẫm lên chân cậu ta rồi đi qua.
Mọi người chung quanh kêu một tiếng sợ hãi, bọn họ hình như còn nghe được tiếng “Răng rắc”.
Đầu gối nam sinh đau nhức, nhe răng trợn mắt, không ngừng la lên.
Diệp Nhiễm đi qua, nhàn nhạt nói: “So với chui qua, thì tôi càng thích vượt qua hơn.”
Nói xong, đi thẳng vào chỗ.
Nam sinh tức muốn hộc máu mà đuổi theo, cầm cái ghế bên cạnh lên muốn đập vào Diệp Nhiễm.
Diệp Nhiễm đột nhiên xoay người, trực tiếp đoạt lấy cái ghế, sau đó lập tức đánh vào người nam sinh.
Cô không ném vào mặt, cũng không nén vào đầu, mà là ném vào ngực.
Nam sinh che ngực lại, đau đến sắc mặt tái nhợt, lảo đảo sắp té, cuối cùng té ngã đập mông xuống đất.
Toàn bộ học sinh trong lớp đều sửng sốt
Thường ngày Trần Vạn Vinh rất bá đạo, cũng rất biết đánh nhau, nam nữ trong lớp ai cũng sợ cậu ta.
Hiện tại, cậu ta lại bại dưới tay Diệp Nhiễm.
Bọn họ nhớ lại một màn vừa rồi, động tác đoạt ghế trong tay Trần Vạn Vinh của Diệp Nhiễm, nhanh nhẹn sạch sẽ lại có lực, sau đó mặt vô cảm mà ném trả lại, tàn nhẫn vô cùng……
Đúng là làm người ta không rét mà run.
Mọi người không thể tin được nhìn Diệp Nhiễm.
Diệp Nhiễm đã giống như một người không có việc gì ngồi ở chỗ của mình, lấy từ trong chiếc cặp xách quê mùa ra một quyển sách, nhìn cái gì đó bên trong nó, dáng vẻ đặc biệt nghiêm túc cũng đặc biệt trầm tĩnh, giống như một học sinh giỏi nhiệt tình yêu thích việc đọc sách.
Cô đánh người, thế mà lại còn làm như người không liên quan??
Ánh mắt mọi người nhìn Diệp Nhiễm đều thay đổi.
Bọn họ đột nhiên ý thức được, Diệp Nhiễm bị bọn họ khi dễ lúc trước, giống như đã thay đổi thành một người khác.
Trở nên đặc biệt đáng sợ.
Trần Vạn Vinh ôm ghế, ngồi xổm dưới đất.
Mặt cậu ta đầy vẻ mờ mịt.
Cậu ta vẫn không thể hiểu, vừa rồi rốt cuộc là làm sao vậy, rõ ràng bản thân dạng chân khích Diệp Nhiễm chui qua chân mình, nhưng Diệp Nhiễm tại sao lại trực tiếp đạp vào đùi mình rồi còn dẫm lên chân mình đi qua? Lúc ấy cậu ta nâng chân thế nào nhỉ, tại sao mình lại không kịp né?
Còn có…… Nhìn cậu ta cũng không khoẻ lắm, sao có thể cướp được ghế của mình rồi còn ném trả lại mình???
Mọi chuyện cuối cùng là xảy ra như thế nào vậy!!
Sau khi Diệp Nhiễm đánh Trần Vạn Vinh, lớp học tạm thời đạt tới cảnh giới tĩnh lặng, cô khí định thần nhàn mở sách giáo khoa của mình ra.
Nếu muốn thay đổi cuộc đời, đương nhiên không thể dựa vào đánh nhau, nhất định phải dựa vào học tập.
Dựa theo cuộc đời vốn có của Diệp Nhiễm, chắc là cô đã thi đậu vào một trường trung cấp kỹ thuật, sau đó bị phân công đến cục tài chính của một huyện gì đó.
Lẽ ra ở thập niên 90 các sinh viên kỹ thuật rất có tiếng và rất hút hàng, nhưng chỉ như vậy thì không đủ, nếu so với Diệp Trác thì còn kém rất xa.
Diệp Trác trực tiếp thi đậu đại học có danh tiếng.
Mà bi kịch lớn nhất trong cuộc đời của Diệp Nhiễm, chính là cô vĩnh viễn trở thành đối tượng so sánh với người em gái xuất sắc kia.
Cho nên nếu muốn thay đổi cuộc đời không vui vẻ này, đầu tiên phải làm cho bản thân thật ưu tú, ít nhất không phải bị vị em gái tài giỏi kia so sánh với bụi bặm đi.
Hệ thống nhìn thấy dáng vẻ ra oai vừa rồi của cô, nó cũng là dọa luôn rồi, nhưng mà rất nhanh nó đã vô cùng phấn khích: "Nhiệm vụ đổi đời, tiến độ hoàn thành, 10%!”
Diệp Nhiễm không nói chuyện với nó, tiếp tục đọc sách.
Hệ thống thận trọng nói với cô: "Kế tiếp cậu muốn làm gì?”
“Nhảy lớp, thi đại học hàng đầu.” Diệp Nhiễm lật qua trang sách tiếp theo, ngắn gọn trả lời nó.
“Nhảy lớp? Cậu có thể không vậy?” Không phải hệ thống không tin Diệp Nhiễm, mà là thi đại học không phải chuyện giỡn chơi.
Căn cứ vào quan sát của nó dành cho Diệp Nhiễm, giá trị bạo lực của cô có vẻ rất cao, nhưng loại chuyện thi đại học này? Tất cả đều là làm bài thi trên giấy, cô được hay không đây?
Diệp Nhiễm không phản ứng lại với hệ thống, cô đang chuyên tâm đọc sách.
Xem một tờ, lật một tờ, lại xem, lại lật.
Đồng thời trong đầu cũng nhanh chóng tổng hợp và tiêu hoá tất cả thông tin tương lai và quá khứ trước đó.
Diệp Nhiễm từ nhỏ đã sinh ra và lớn lên ở nông thôn, gia cảnh lại không tốt, bảy tuổi mới bắt đầu đi học, so với các đứa trẻ trong thành phố thì chậm hơn một năm. Trường học ở nông thôn chất lượng dạy học kém, tiến độ giảng dạy tụt hậu nghiêm trọng so với trong thành phố, càng đừng nói đến trình độ tiếng Anh của các giáo viên trong nông thôn hoàn toàn không đạt tiêu chuẩn.
Hơn nữa sau khi mẹ Diệp Nhiễm qua đời, cô có hai năm lang bạt ở nhà của các họ hàng thân thích, ăn nhờ ở đậu, thường xuyên phải chuyển trường, căn bản không có cách nào để tập trung tinh thần học tập.
Cho nên mặc dù bản thân Diệp Nhiễm rất chăm chỉ khắc khổ, nhưng sau khi vào thành phố vẫn gặp rất nhiều khó vất vả.
Diệp Nhiễm đã đọc xong sách toán, bắt đầu đọc sách ngữ văn.
Đến nỗi tất cả học sinh trong lớp đều nhìn cô bằng ánh mắt đánh giá xem xét hay khϊếp sợ thì cô cũng hoàn toàn không quan tâm tới.