Diệp Trác nhỏ hơn Diệp Nhiễm năm tháng, nhưng lại hơn Diệp Nhiễm một lớp, đây luôn là điều mà Hoắc Hồng Anh nhắc đến chỉ mỉm cười. Diệp Trác không còn là một đứa trẻ, mặc dù cô không có địch ý với Diệp Nhiễm, nhưng cô tinh tường hiểu rõ ý nghĩa nụ cười nhàn nhạt của mẹ mình.
Mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát, sự khinh thường, coi thường, cùng kiêu ngạo?
Đó là một nụ cười phức tạp, Diệp Trác có thể cảm nhận được thái độ của kẻ chiến thắng từ nụ cười của mẹ mình.
Nhưng bây giờ, Diệp Nhiễm nhảy một lớp đến lớp của mình, còn ngồi trước mặt cô ta, được giáo viên đặc biệt dặn dò, đặc biệt quan tâm!
Diệp Trác cảm thấy niềm kiêu hãnh của mình trong nháy mắt tan thành mây khói.
Điều mà Diệp Trác không ngờ tới là, sau giờ học, các học sinh đã vây quanh Diệp Nhiễm, bắt đầu líu ríu trò chuyện với Diệp Nhiễm.
Bây giờ mọi người đều đã nghe về chuyện của Diệp Nhiễm, đều biết cô là một học bá bình thường như thiên tài, biết cô đã đứng đầu lớp khối với số điểm 599, nghe nói ba chủ nhiệm lớp cùng nhau tranh giành cô, không nghĩ tới cô trực tiếp yêu cầu nhảy tới lớp 1 khối 12.
Mọi người vây quanh, hỏi Diệp Nhiễm làm thế nào để cải thiện điểm số của cô trong một khoảng thời gian ngắn, một số còn hỏi Diệp Nhiễm trước kia cảm thấy thế nào khi học lớp 8.
Diệp Nhiễm ngồi đó, lặng lẽ trả lời các câu hỏi của các bạn, người khác hỏi cái gì cô sẽ trả lời cái đó, mặc dù vẻ mặt của cô vẫn bình tĩnh, nhưng vì trả lời một cách khuôn phép, có vẻ rất thành thật, như thể chưa bao giờ thấy điều gì to tát nhưng là một nữ sinh rất trung thực.
Cũng có những người không tụ tập xung quanh, đoán thầm: "Nghe nói Diệp Nhiễm rất thông minh, dựa vào việc tự học có thể đạt được 100 điểm, cô ta tự dưng đến lớp chúng ta, các cậu nói xem có phải cô ta muốn so tài với Diệp Trác không?”
Mọi người đoán tất cả mọi thứ, có người nghĩ Diệp Nhiễm lợi hại ,vì họ nghe nói Diệp Nhiễm là một thiên tài, cũng có người nói Diệp Trác lợi hại, nói Diệp Nhiễm chỉ được nhanh tay, còn nền tảng không vững.
Có người còn cong môi cười: "Chờ xem, tôi cảm thấy cô ta sớm muộn gì cũng sẽ trở về lớp 11, nhớ đến năm lớp 11 chúng ta học chương trình học đến bạc đầu, cô ta sao có thể nhảy lớp thoải mái như vậy?"
Những lời thì thầm phỏng đoán đó, Diệp Trác cái nghe được cái không.
Bây giờ cô ta đã dần dần chấp nhận thực tế này, cúi đầu bắt đầu học.
Diệp Nhiễm nhảy một lớp đến thẳng lớp của cô ta, hơn nữa cô càng làm cho giáo viên thích, điều này khiến cô ta bị chịu đả kích, cô ta càng phải cố gắng hơn.
Diệp Nhiễm mở vở bài tập, cầm cây bút mới mua từ Thượng Hải lên, dùng đầu bút chậm rãi viết hai chữ: "Cố gắng lên."
************************
Thời điểm Diệp Nhiễm tan học, cô vẫn đạp chiếc xe đạp reo khắp nơi trừ tiếng chuông.
Cô đạp xe suốt chặng đường, những người bên cạnh không khỏi nhìn sang.
Chỉ là ánh mắt của những người đó đã khác trước.
Trước kia là tò mò và cười nhạo, nhưng bây giờ nó là sự ngưỡng mộ.
Như thể chỉ trong một ngày, cô đã trở nên nổi tiếng ở trường trung học số 1 thành phố B.
Có người đợi cô thi trượt để xem trò đùa của cô, cũng có người chờ xem trong hai chị em ai sẽ giành vị trí đầu tiên, thậm chí có người còn tò mò dùng tờ giấy viết tay của cô để học cách trở thành học bá cấp tốc.
Nói một cách dễ hiểu, cô trở thành tiêu điểm của trường số 1 thành phố B.
Sau khi bình tĩnh vẫy tay chào vài người niềm nở, cô vùi đầu tiếp tục đạp xe đi về phía trước.
Đang đi, có một tiếng còi xe máy trước mặt.
Diệp Nhiên giảm tốc độ nhìn sang, chỉ thấy đôi chân dài hữu lực của Tiêu Chiến Vũ đang ngồi trên chiếc xe máy Honda Big A nhập khẩu đắt tiền, mỉm cười nhìn cô.
Diệp Nhiễm quay lại, đạp xe đi tới, dừng lại trước mặt anh.
Đôi mắt của Tiêu Chiến Vũ rơi xuống chiếc xe đạp của cô.
Chiếc xe đạp cũ phát ra tiếng ồn không thể chịu nổi, hơn nữa do phanh đã lâu không sử dụng được nên Diệp Nhiễm chỉ có thể nhanh chóng trước khi xuống xe, dùng chân đạp xuống đất.
Chiếc xe đạp 28 quá cao đối với Diệp Nhiễm, không dễ để cô xuống xe và phanh gấp.
"Tại sao không đổi chiếc xe khác?"
Tiêu Chiến Vũ hỏi.