Chương 25

Diệp Kiến Quốc nhìn dáng vẻ của con gái, áy náy vạn phần: "Bố nghĩ không sao đâu, bố đi nói chuyện với Nhiễm Nhiễm.”

Nói xong, ông ta cất bước lên lầu.

Hoắc Hồng Anh nhìn theo bóng lưng của chồng, hiển nhiên bà ta đối với hành vi của chồng cũng không tán đồng.

Nhưng mà…… Diệp Trác là con gái bà ta, Diệp Nhiễm không phải.

Ông ta muốn đi nói chuyện, vậy thì đi nói đi, dù sao cũng không liên quan đến bà ta.

Lúc Diệp Nhiễm đi lên lầu, cô lập tức nghe được động tĩnh ở sau lưng.

Về phần những chuyện sau đó, dù cho cô tính trở về phòng không muốn nghe lén, hệ thống cũng sẽ tự động nói với cô, cập nhật tình tiết mới nhất.

Vì thế khi Diệp Kiến Quốc gõ cửa phòng Diệp Nhiễm, cô bình tĩnh mà mở cửa: "Bố, có chuyện gì vậy ạ?”

Diệp Kiến Quốc ngập ngừng một lúc, có chút khó xử, bất quá ngẫm lại đứa con gái yêu của mình, vẫn mở miệng nói: “Nhiễm Nhiễm, món quà bố đưa con đổi thành món khác đi? Con tùy tiện chọn một món đi, rồi đưa cái áo len ngọc trai kia lại cho bố.”

Diệp Nhiễm nhìn ông ta: "Bố, có thể đưa lại cho bố.”

Diệp Kiến Quốc vui vẻ trong lòng: “Vậy ——”

Diệp Nhiễm: "Nhưng mà bố, vì sao ạ? Không phải bố nói đó là quà tặng cho con sao?”



Diệp Kiến Quốc: “Là bố nhầm, bố tặng cho con món quà khác.”

Diệp Nhiễm cười khẽ: “Như vậy à, nếu nhầm, vậy để con đưa lại cho bố.”

Diệp Kiến Quốc nhẹ nhàng thở ra, Trác Trác không cần phải khóc nữa.

Diệp Nhiễm rất nhanh đã lấy chiếc áo len ngọc trai hở cổ ra, ướt đẫm được đặt trong một cái thao nước, cô bưng áo và thao nước tới: "Bố, mác con đã xé rồi, cũng đã được giặt sạch. Bởi vì nó quá to, nên con vừa bóp vạt áo lại một chút. Nhưng mà vẫn là cái áo đó, đây nè ba.”

Diệp Kiến Quốc nhìn chiếc áo len bị ngâm trong thao, ý cười trên mặt tức khắc không cánh mà bay, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi.

Ông ta biết, Diệp Trác có thói ở sạch, tiểu công chúa kiêu ngạo tuyệt đối không có khả năng muốn lại cái áo len đã bị Diệp Nhiễm giặt qua.

Ông ta không thể tin được mà nhìn chiếc áo kia, ngẩng đầu nhìn dáng vẻ vô tội của Diệp Nhiễm.

Muốn trách cứ Diệp Nhiễm vài câu, hỏi cô tại sao lại nhanh như vậy mà đã lấy cái áo này đi giặt, bất quá ngẫm lại vẫn là không nói gì, cuối cùng vô lực mà lắc đầu: "Được rồi. Cái này vẫn là quà của con, con giữ lại mặc đi.”

Mà Diệp Trác dưới lầu tuy rằng bị mẹ trách mắng một hồi vì lòng dạ không đủ phóng khoáng, nhưng biết bố đi tìm Diệp Nhiễm muốn lấy lại chiếc áo len ngọc trai đó, cô ta vẫn mở mắt trông mong chờ đợi.

Đợi một lúc lâu, Diệp Kiến Quốc cuối cùng cũng quay lại.

Diệp Trác vừa thấy gương mặt áy náy mất mát của bố, tức khắc minh bạch: "Chị ấy không chịu phải không?”

Diệp Kiến Quốc bất đắc dĩ: “Không phải không chịu, mà là đã giặt rồi, hình như còn sửa lại một chỗ.”



Diệp Trác thất vọng cụp mắt.

Cô ta khẳng định là sẽ không muốn đồ mà Diệp Nhiễm đã chạm qua.

Cái áo len ngọc trai đó, cô ta không muốn mặc nữa.

Đêm nay, tiểu công chúa luôn thuận buồm xuôi gió gặp phải chuyện buồn bã nhất trên đời, khó chịu đến mức không nuốt trôi cơm.

Cô ta nhớ thương chiếc áo bị người khác cướp đi.

Hoắc Hồng Anh nhìn thấy con gái như vậy, cũng rất tức giận, tối đó lại nói chuyện một hồi với Diệp Kiến Quốc: "Ông cũng xem lại mình đi, chừng nào thì ông mới có thể học được cách tôn trọng cơ bản dành cho Trác Trác? Đó là quần áo của con, ông không hỏi nó tiếng nào đã trực tiếp đưa cho người khác? Nếu ngày mai Diệp Nhiễm mặc cái áo đó vô cùng vui vẻ đi học, ông nói xem trong lòng Trác Trác cảm thấy thế nào?”

Diệp Kiến Quốc cũng rất chán nản, thất bại mà dùng chăn che đầu lại: “Không phải chỉ là một cái áo thôi sao, đến mức này à?”

Ông ta không hiểu, nhiều quần áo như vậy rồi, thiếu một cái thì làm sao?

Hoắc Hồng Anh vừa nghe liền tức giận: “Diệp Kiến Quốc, ông nói rất nhẹ nhàng ha, không phải là một cái áo sao? Có bản lĩnh thì mua lại cho Trác Trác một cái đi!”

Nhưng vấn đề chính là Diệp Kiến Quốc không mua được!

Vợ chồng ân ái nhiều năm, tối nay lại vì một cái áo len ngọc trai mà cãi cọ, nháo tới nửa đêm.

Mà Diệp Nhiễm, đang nghe hệ thống lải nhải về cuộc nói chuyện của hai người bọn họ, cười khẽ một cái, yên tĩnh chìm vào mộng đẹp.