Anh dường như đang nhàm chán với chủ đề này, không bao giờ đề cập đến nó nữa.
Diệp Nhiễm nói vị trí của gia đình cô: "Nhưng chỉ cần đưa tôi đến ngoài đường, tôi về nhà một mình"
Tiêu Chiến Vũ không hỏi tại sao, ngồi lên xe máy vặn ga và phóng nhanh
Trên đường đi, hai người đã không nói nữa. Cho đến khi gần đến nhà Diệp Nhiễm, Tiêu Chiến Vũ không nói một lời nào, âm thầm ra hiệu cho cô ra khỏi xe. Trước khi anh rời đi, anh nhắc nhở cô với một giọng nói ngu ngốc trầm ấm: "Đừng quên bắt đầu làm việc vào ngày mai. Cậu có biết cách tự mình đi không?"
Diệp Nhiễm: "Biết, tôi đã thấy xe buýt 625"
Tiêu Chiến Vũ gật đầu: "Thật tốt. Tôi đi đây"
Sau khi nói, chiếc xe máy phóng đi mất, để lại hai vết khói nông.
Diệp Nhiễm đang mang theo một chiếc túi, lùi lại và trở về nhà họ Diệp.
Đi bộ, hệ thống đột nhiên hét lên: "Di chuyển, di chuyển!"
Cùng với giọng nói của nó, có một âm thanh ngáy nhẹ.
Diệp Nhiễm đã nhướn mày: "Có phải hảo cảm 40%?"
Cô không làm gì hôm nay, điều này có thể thúc đẩy tiến trình không?
Hệ thống này rất phấn khích: "Không không, không, không phải đảo ngược sự hảo cảm của cuộc sống, mà là sự tiến bộ của sự tiến bộ của đàn ông. Hảo cảm của đàn ông racing, 8 %!!"
Diệp Nhiễm: "Người đàn ông đó là ai?"
Đó có phải là cái đầu nổi bật không? Hay có một tên đánh bi-a trong cửa hàng đó?
Diệp Nhiễm rất cố gắng để nhớ, và thực sự không có nhân vật mang tính biểu tượng.
Hệ thống lắc đầu: "Không không, không, cuối cùng tôi cũng hiểu rằng tôi không thể có được thông tin này về Tiêu Chiến Vũ vì anh ta là người đàn ông cậu muốn hướng dẫn !!boss luôn che giấu thông tin! Omg, mục tiêu của cậu đã xuất hiện. Về mục tiêu của cậu, hoàn thành tám phần trăm"
Nhưng chẳng mấy chốc, nó lại thất vọng: "Tại sao chỉ có tám mươi người thay vì 10%?"
Cô đã không phải là 10% như của mỗi lần trước đây?
Có thể là bước đầu tiên của cô không tốt, vì vậy chỉ là tám phần trăm tiến bộ?
Diệp Nhiễm: "Đó là anh ấy?"
Diệp Nhiễm đột ngột gặp một số khó khăn. Cô thà hướng dẫn đầu bùng cháy, chứ không muốn hướng dẫn Tiêu Chiến Vũ.
Con người này là không dễ dàng để khıêυ khí©h.
Hệ thống đang nghĩ gì đó, dậm chân: "Ký chủ, cậu đã từ chối anh ta, cậu đã từ chối anh ta! Anh ta yêu cầu cậu thực hiện một lời hứa, tại sao cậu lại từ chối?"
Diệp Nhiễm: "..."
Hệ thống: "Lần sau gặp anh ta, cậu hãy nói rằng tôi sẵn sàng thực hiện một lời hứa, trong tâm trí tôi cậu là một người như bạn!"
Diệp Nhiễm: "..."
Sau một thời gian dài suy nghĩ, cô nói một chút, "Nếu vậy, tôi có thể yêu cầu thay đổi người hướng dẫn không?"
Gia đình 3 người Diệp Kiến Quốc chuẩn bị đi Thượng Hải chơi, sau buổi tối ở Thượng Hải, còn đi hồ Thiên Đảo* cùng với bạn bè của Hoắc Hồng Anh, cùng nhau đi thành phố gần đó du lịch.
[*]: Hồ Thiên Đảo, là một hồ nhân tạo ở huyện Thuần An, tỉnh Chiết Giang, Trung Quốc
Chuyến đi này về cơ bản bao gồm kỳ nghỉ hè.
Diệp Nhiễm vừa lúc thừa dịp bọn họ rời đi tự mình đi làm thêm kiếm tiền.
Diệp Kiến Quốc trước khi đi, đơn giản dặn dò Diệp Nhiễm vài câu, bao gồm cả gạo trong nhà ở đâu, gặp chuyện nên làm cái gì, cuối cùng hỏi: “Con cần mang theo quà gì không?”
Diệp Nhiễm lắc đầu: “Không cần.”
Diệp Kiến Quốc nhìn đứa con gái, mặt lạnh, nét mặt nhàn nhạt, không có chút nửa điểm yếu đuối của con gái, cũng không giống như Diệp Trác sẽ làm nũng đòi quà.
Là quá mức hiểu chuyện, hay là quá mức không có nhân tình?
Diệp Kiến Quốc không hiểu, ông ta chỉ biết, đứa con gái này thật sự là không được người ta thích.
Ông ta khẽ thở dài: “Được rồi, bố và mẹ con sẽ lên đường, con ở nhà chăm sóc bản thân thật tốt.”
Hoắc Hồng Anh nhìn, thanh âm ôn hòa hỏi Diệp Nhiễm: “Nhiễm Nhiễm, tiền tiêu vặt có đủ không? Không đủ dùng thì nói một tiếng, để cho bố con đưa cho con.”
Diệp Nhiễm rũ mắt, cô đương nhiên biết, đây chỉ là một câu nói mà thôi.
Tháng này tiền lương của Diệp Kiến Quốc đã nộp toàn bộ cho Hoắc Hồng Anh.
Hoắc Hồng Anh không cho cô tiền tiêu vặt, để Diệp Kiến Quốc cho, Diệp Kiến Quốc muốn cho cũng không có.
Cũng may, cô đã lấy một trăm tệ, cũng tự mình tìm được việc làm, cũng không trông cậy từ trong tay bọn họ lại đào được tiền.
Cô cúi đầu thuận mắt tiễn đưa cả nhà Diệp Kiến Quốc đi.
Sau khi nhìn thấy họ lên xe, cô thay một chiếc áo sơ mi và quần jean đơn giản, đi ra ngoài bằng xe buýt, đi qua đầu nổi bật.