Chương 6

Trên lầu.

Sau khi Giản An Miên tỉnh lại, cậu đột nhiên cảm thấy muốn đi tiểu mãnh liệt, còn chưa kịp bật đèn, đã sờ soạng chạy vào nhà vệ sinh, xả nước xong, Giản An Miên giống như mộng du mà sờ soạng trở về.

Mặc dù trong phòng đã kéo rèm cửa, nhưng cũng không tối đến mức duỗi tay không thấy năm ngón, mà Giản An Miên lại giống như người mù, đưa tay mò mẫm hai bên mà đi, đôi mắt ngái ngủ không thể tập trung trong bóng tối.

Kỳ lạ, sao trong phòng lại tối như vậy? Chẳng thấy được chút gì, rèm cửa che sáng hiệu quả thật tốt.

Kệ đi, chỉ đi hai bước là đến giường, không cần phải bật đèn.

Cùng lúc đó, Yến Chấp Mạch vừa ăn tối xong chuẩn bị trở về phòng, nhưng khi đi ngang qua cửa phòng Giản An Miên bỗng nghe thấy động tĩnh trong phòng, bước chân hơi dừng lại.

Đúng lúc Giản An Miên thức dậy, vậy anh cứ đi vào tìm cậu ký giấy ly hôn, nếu không e rằng sáng mai anh đi làm Giản An Miên vẫn chưa dậy, hai người họ không thể gặp nhau.

Nghĩ như vậy, Yến Chấp Mạch liền đi tới, gõ cửa.

Bên trong phòng.

Giản An Miên đang sờ vào cánh cửa, thì một tiếng gõ cốc cốc rất gần đột nhiên vang lên bên tai, lòng bàn tay cũng truyền đến những rung động nhỏ.

"A!"

Giản An Miên giật mình, vô thức lùi lại hai bước, cũng không biết đυ.ng trúng nơi nào, cơ thể đột nhiên mất thăng bằng, ngã bịch xuống đất.

"Giản An Miên?"

Yến Chấp Mạch nghe thấy động tĩnh trong phòng, mày cau lại, vội vàng thử xoay nắm tay cửa, vậy mà lại trực tiếp mở cửa ra.

Ở cửa phòng, Giản An Miên đang mặc bộ đồ ngủ cotton mềm mại, ngã ngồi trên một tấm thảm lông trắng.

Ánh sáng từ hành lang xuyên qua khung cửa, chiếu sáng khuôn mặt cậu.

Đôi mắt đen láy của Giản An Miên tràn đầy hoảng sợ, lông mi hơi ẩm ướt, môi hơi mở, vẻ mặt thật ngốc nghếch.

Yến Chấp Mạch khựng lại: "Cậu không sao chứ?"

"Không... Tôi không sao." Mặt Giản An Miên đỏ lên, cậu té ngã lại có người nhìn thấy, rất xấu hổ.

Cậu chống tay xuống đất, muốn đứng lên, Yến Chấp Mạch vội vàng bước lên phía trước giúp đỡ.

Đúng lúc này, đèn cảm ứng ngoài hành lang vụt tắt, trước mắt Giản An Miên lập tức tối sầm, trơ mắt nhìn khuôn mặt Yến Chấp Mạch đột nhiên biến mất trước mắt mình, giống như bị mù.

Giản An Miên lập tức luống cuống, nỗi sợ hãi ở trong bóng tối nháy mắt bao trùm cậu, tim đập nhanh, hô hấp khó khăn, theo bản năng gọi người đàn ông mạnh mẽ trước mặt, cậu vươn hai tay ra thăm dò bất lực trong không khí: "Ngài Yến..."

"Giản An Miên?" Yến Chấp Mạch cau mày, hai tay nắm lấy cổ tay Giản An Miên, ấn vào tường, trầm giọng hỏi: "Cậu có thấy tôi không? Giản An Miên?"

Giản An Miên mắc chứng sợ xã hội, không quen tiếp xúc thân thể với người khác, bây giờ mắt cậu lại không thấy gì, việc tiếp xúc cơ thể được phóng đại đến cực hạn.

Bàn tay của người đàn ông nắm tay cậu to lớn và khô ráo, một dòng nước ấm áp xuyên qua mạch máu của Giản An Miên dọc theo làn da hai người chạm nhau, mang theo một loạt cảm giác ngứa ngáy dày đặc, hơi thở gần sát bên tai, rất nóng, rất trầm, nhưng lưng dựa vào tường phía sau thì lạnh toát.

Lúc nóng lúc lạnh, nhịp tim của Giản An Miên càng nhanh hơn, sau gáy tê dại, l*иg ngực nặng nề như có đá đè tắc nghẽn, cậu có chút không thở được: "Ngài Yến, tôi không nhìn thấy..."

Cứu mạng, sao cậu lại quên mất nguyên chủ bị bệnh quáng gà!

Kể từ khi sống trong biệt thự này, cậu mỗi ngày đều ngủ trước khi trời tối, hôm sau mở mắt ra thì trời đã sáng, cũng chưa bao giờ ở nơi quá tối, vậy nên cậu không biết, cơ thể này chỉ cần đến nơi tối tăm thiếu ánh sáng, lập tức sẽ bị mù!

Ngoài ra, phổi của nguyên chủ cũng không tốt, lại bị tràn khí màng phổi rất nặng, khi lo lắng liền không thở được, dường như một giây sau là có thể ngất xỉu.

Giản An Miên: "..."

Thân thể này thực sự không chấp nhận được!

Yến Chấp Mạch cúi đầu xuống, thanh niên trong tay hơi nhếch môi, hô hấp dồn dập nặng nề, trên mặt đỏ ửng vì nghẹt thở, lông mi run rẩy dữ dội, thân thể run nhè nhẹ.

Bởi vì sự đυ.ng chạm của chính mình, khóe mắt cũng đỏ lên, giống như một con thú nhỏ đáng thương bị thú dữ bắt được.

"Giản An Miên, bình tĩnh!" Yến Chấp Mạch trầm giọng nói.

Giản An Miên khóc không ra nước mắt: "..."

Chính vì anh giữ lấy tôi, nên tôi mới không thể bình tĩnh được!

Yến Chấp Mạch không biết đang nghĩ gì, anh chậm rãi sát lại gần, duỗi một bàn tay, nhẹ nhàng gạt đi tóc mái Giản An Miên.

Cậu có đôi mắt to đen láy, trong bóng tối tỏa ra ánh sáng trong suốt như pha lê, đẹp hơn bất kỳ viên đá quý mà anh từng thấy.

Giản An Miên dùng tay kia túm lấy ống tay áo của Yến Chấp Mạch, giọng run rẩy nói: "Ngài Yến..."

Xin hãy buông tôi ra, tôi sắp không thở được nữa rồi!

Ánh mắt Yến Chấp Mạch tối lại: "Không được làm nũng."

Giản An Miên: "...?"

Cậu không phải, cậu không có!

Yến Chấp Mạch dừng một chút, sau đó nói: "Tuy nhiên, làm nũng cũng không sao cả."

Anh rất thích bộ dạng này.

Giản An Miên: "???"

Yến Chấp Mạch dường như đã hiểu lầm ý của Giản An Miên, trực tiếp cúi xuống ôm Giản An Miên lên, đi đến bên giường đặt cậu xuống, nhìn chằm chằm khuôn mặt đỏ bừng của Giản An Miên, cố ý hỏi: "Còn cần tôi làm gì nữa không?"

"Phiền ngài giúp tôi bật đèn" Giản An Miên dừng một chút, thấp giọng hỏi: "Được không ạ?"

Yến Chấp Mạch cười nói: "Được."

Anh duỗi tay ra, bật chiếc đèn nhỏ trên bàn cạnh giường.

Cạch một tiếng, ánh đèn màu cam ấm áp ngay lập tức tràn ngập căn phòng.

Giản An Miên nhắm mắt lại theo bản năng, sau đó từ từ mở mắt, chậm rãi thích nghi với ánh sáng.

Cuối cùng cũng có thể nhìn thấy ánh sáng một lần nữa!

Giản An Miên nhanh chóng liếc nhìn Yến Chấp Mạch, lại cúi đầu xuống, trịnh trọng nói: "Ngài Yến, cám ơn ngài."

Yến Chấp Mạch mỉm cười nói: "Không cần khách sáo."

Giản An Miên cảm thấy ánh mắt người đàn ông vẫn đang nhìn chằm chằm vào mình, đột nhiên bồn chồn: "Ngài Yến... Còn có chuyện gì sao?"

Nếu không có chuyện gì khác, anh mau ra ngoài đi, cho tôi tiếp ngủ được không? qwq

Yến Chấp Mạch im lặng hai giây: "Quả thật có chuyện cần bàn bạc với cậu."

Yến Chấp Mạch nói xong thì đi ra cửa, nhặt chiếc cặp rơi trên thảm, lấy ra một tờ giấy ly hôn, đem bút nhét vào tay Giản An Miên, nói: "Sau khi cân nhắc cẩn thận trong khoảng thời gian này, tôi nghĩ giữa chúng ta vẫn còn nhiều điều không phù hợp với cuộc hôn nhân này, hy vọng chúng ta có thể xem xét lại mối quan hệ của mình."

Giản An Miên sững sờ: "... Hả?"

Yến Chấp Mạch việc công xử lý theo việc công: "Nếu cậu có điều kiện gì thì có thể nói ra, tôi cũng sẽ đưa cho cậu những điều đã hứa trong thỏa thuận trước đó, coi như là bồi thường cho cậu."

Giản An Miên không có bất kỳ điều kiện nào, cậu chỉ là... Có chút bối rối.

Thật kỳ lạ, trong truyện gốc không có đoạn như vậy, chẳng lẽ bởi vì cậu xuyên qua, gây ra hiệu ứng cánh bướm?

Mặc kệ là thế nào, cậu cũng không có lựa chọn khác.

Nếu vai chính công muốn ly hôn, vậy thì ly hôn đi, nhanh chóng ly hôn rồi đi ngủ, cậu buồn ngủ quá đi.

Giản An Miên cầm tờ đơn ly hôn lên, không thèm nhìn, trực tiếp lật đến tờ cuối có chỗ ký tên, chỉ vào chỗ trống, ngẩng đầu nhìn Yến Chấp Mạch, ngoan ngoãn hỏi: "Xin hỏi tôi ký ở đây đúng không ạ?"

Không hiểu sao, thấy Giản An Miên vui vẻ đồng ý như vậy, trong lòng Yến Chấp Mạch đột nhiên có chút ủ rũ, giọng điệu trở nên lạnh lùng hơn rất nhiều, anh thờ ơ gật đầu: "Đúng, chính là chỗ này, ký đi, sau khi ký xong chúng ta lập tức ly..."

Bộp một tiếng, cây bút rơi xuống đất, tấm thảm trắng như tuyết bị bắn tung tóe mực đen.

Giản An Miên sợ hãi rụt tay vào trong chăn bông, lộ ra một đôi mắt thận trọng, nhút nhát sợ sệt nói: "Ừm... Rất xin lỗi, ngài Yến, hình như tôi không còn nhiều sức lực, ngài có thể đợi tôi nghỉ ngơi một lát không?"

Cậu cũng không ngờ thân thể này lại yếu như vậy, chẳng qua chỉ ở trong bóng tối có chút sợ hãi, vậy mà đến bút cũng không cầm được.

Yến Chấp Mạch lẳng lặng nhặt bút lên: "... Không sao, chờ cậu ngủ dậy rồi nói sau cũng được, dù sao bây giờ bút cũng không dùng được."

Về phần anh, anh có thể trở về phòng làm việc lấy một cây bút khác tới… Thôi kệ đi, cứ cho là anh lười đi lấy vậy.

"Cảm ơn ngài Yến, cái đó... Chúc ngủ ngon, ngài Yến?"

"Chúc ngủ ngon." Yến Chấp Mạch mang theo tờ ly hôn chưa được ký tên bước ra khỏi phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Chính anh cũng không nhận ra, khoảnh khắc anh nhặt bút lên, đã thở ra một hơi nhẹ nhõm.