Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Vào Ngược Văn, Người Bệnh Ốm Yếu Sợ Xã Hội Chỉ Muốn Ngủ

Chương 38.1

« Chương TrướcChương Tiếp »
"Hay là, em đừng ở lại trong trường nữa." Yến Chấp Mạch đột nhiên nói.

Giản An Miên sửng sốt một chút, ngẩng đầu, nghi hoặc hỏi: “Tại sao?”

Yến Chấp Mạch vẻ mặt tỏ vẻ vô cùng tri kỷ, không hề tỏ ra ích kỷ, nói: “Ký túc xá có quá nhiều người, em không thích ở cùng người lạ, sẽ không thoải mái tốt nhất về nhà một mình tự tại hơn.”

"Nhưng...phí ăn ở đã được thanh toán, nhà trường sẽ không cho sống ngoài trường trong năm thứ nhất mà?"

"Chỉ cần em muốn, những cái này đều không thành vấn đề." Yến Chấp Mạch bá đạo nói.

Giản An Miên thực sự có chút hưng phấn, cậu không có hứng thú nào với việc kết bạn, không quan tâm mình có hòa nhập với người khác hay không, cũng không cần tích lũy cái gọi là kết nối trong thời gian học đại học, tâm nguyện của cậu trên đời này là mỗi ngày được ngủ ngon.

Nhưng rồi cậu nghĩ đến việc say xe, trái tim ngo ngoe của cậu nhanh chóng nguội lạnh.

"Xin lỗi, ngài Yến, tôi... không thể đi xe buýt mỗi ngày được." Giản An Miên chán nản nói.

Mặc dù ý tưởng về nhà thực sự rất hay nhưng chứng say xe còn tệ hơn việc sống chung với ba người lạ.

Yến Chấp Mạch: "!!!"

Chết tiệt, sao anh có thể quên bạn nhỏ nhà mình bị say xe chứ!

Đôi môi sắc bén của Yến Chấp Mạch mím lại, lông mày hơi nhíu, vẻ mặt rất không vui.

Giản An Miên đột nhiên cảm thấy có chút buồn cười, tại sao ngài Yến lại đáng yêu đến khó hiểu như vậy?

“Không sao đâu, tôi có thể ở trường một mình.” Giản An Miên hiếm khi chủ động nắm tay Yến Chấp Mạch, lắc nhẹ, ngước mặt lên, khóe mắt hơi cong. Khóe miệng cong lên như hoa, ngọt ngào nói: "Cám ơn ngài Yến."

Thình Thịch.

Thình Thịch.

Chết tiệt, nhịp tim của mình lại đập nhanh hơn nữa rồi.

Yến Chấp Mạch nhìn chằm chằm khuôn mặt tươi cười xinh đẹp của cậu, một lúc sau, đột nhiên đưa tay ra bịt miệng Giản An Miên.

Giản An Miên: "...?"

“Ngài Yến, anh bị sao vậy?" Giản An Miên dùng giọng nghèn nghẹt hỏi, không trốn tránh mà dùng đôi mắt to nghi ngờ nhìn người đàn ông.

Khuôn mặt của chàng trai nhỏ đến mức có thể bị lòng bàn tay Yến Chấp Mạch che phủ hoàn toàn, làn da anh chạm vào mịn màng và mềm mại, anh có thể cảm nhận rõ ràng sự chạm vào tinh tế của đôi môi mềm mại lên xuống trong lòng bàn tay anh.

“…Không có gì.” Yết hầu của Yến Chấp Mạch lên xuống, giọng khàn khàn buông tay ra.

Nụ cười trên mặt Giản An Miên biến mất, chuyển thành vẻ mặt bối rối, môi cậu vô thức mím lại.

Đôi mắt sâu thẳm của Yến Chấp Mạch nhìn chằm chằm vào đôi môi của Giản An Miên.

Tại sao trước đó anh không nhận ra môi của bạn nhỏ mềm mại như thạch, trông ngon như thế.

Chỉ trong chốc lát, Yến Chấp Mạch đã hạ quyết tâm, trầm giọng hỏi: “Em có say xe điện không?”

Giản An Miên không phản ứng kịp: “Cái gì?”

Yến Chấp Mạch kéo cằm nghĩ nghĩ: “Đi bằng ô tô điện không biết có đỡ hơn không?”

Giản An Miên: "..."

Cậu cũng không biết, cậu mới đến đây, chưa ra ngoài nhiều.

"Tôi... không biết nũa, tôi chưa ngồi bao giờ." Giản An Miên chỉ có thể nói mơ hồ.

Yến Chấp Mạch sau đó nghĩ lại, ô tô điện nhỏ đó quá rẻ tiền không phù hợp với địa vị ông chủ của anh.

Nếu xe bốn bánh nhỏ vẫn chưa đủ thì chọn một chiếc mô tô, đẹp, phong cách còn nhanh nhẹn.

Không được... lúc trời mưa sẽ bị ướt, trời nổi gió sẽ bị lạnh.

Bạn nhỏ của anh yếu đuối đến mức gió có thể thổi bay, làm sao chịu nổi gió lạnh?

Trong đầu Yến Chấp Mạch nhanh chóng suy nghĩ, trịnh trọng gật đầu: “Được rồi, vậy bình thường thì đi xe máy, nếu trời mưa hoặc lạnh thì đi ô tô điện.”

Sau khi xong, anh lập tức tranh thủ thời gian đi thi lấy bằng lái xe máy, từ đó hàng ngày anh đều đích thân đưa đón bạn nhỏ đi học.

Về việc tại sao lại làm tài xế... làm sao có thể để bạn nhỏ ngồi trên chiếc xe do người khác lái trước mặt anh được?

Nói đùa.

Giản An Miên sửng sốt một chút, gần như cho rằng mình hiểu sai, vội vàng từ chối: “Thật sự không cần thiết, đi lại phiền phức lắm, tôi ở trong trường thuận lợi hơn."

Yến Chấp Mạch bị từ chối, lông mày vì bất mãn mà cau lại thật sâu: "Tôi không thấy phiền, em phiền cái gì?"

Giản An Miên phản ứng lại ngay, rồi choáng váng.

Cái gì? Nhân vật chính công còn muốn đích thân đưa đón? Cậu tưởng anh chỉ nhờ tài xế đón cậu mà thôi!

"Không, không, không, không, thật sự không cần..." Giản An Miên vô cùng sợ hãi, liên tục từ chối.

Nhân vật chính công là một tổng tài độc đoán! Bá đạo tổng tài không lái Lamborghini đi lái xe máy làm gì? Thậm chí còn muốn lái ô tô điện!

Như này cũng kỳ quá rồi!

Trong tiểu thuyết không có nói nhân vật chính công có loại sở thích này đúng không?

Yến Chấp Mạch bỗng nhiên càng không vui, đôi môi sắc bén mím chặt: "Tại sao?"

Giản An Miên không thể nói thẳng ra được, bởi vì anh là bá tổng trong tiểu thuyết đam mỹ, lái ô tô điện sẽ OOC đó!

Trong lúc vội vàng, Giản An Miên không nghĩ ra được lý do gì, vô thức nắm lấy cánh tay Yến Chấp Mạch, nhẹ giọng hỏi: "Ngài Yến, xin anh cho tôi ở trong ký túc xá trường đi. Tôi ở một mình được mà, tôi đã là người lớn rồi!”
« Chương TrướcChương Tiếp »