Chương 38.2

Giản An Miên căn bản không biết, bộ dáng này của mình trong mắt Yến Chấp Mạch, rõ ràng chính là làm nũng trần trụi.

Yến Chấp Mạch cảm thấy trong lòng phình trướng, giống như bị một con chó con đáng yêu cọ xát, một cảm giác thỏa mãn sâu sắc tự nhiên dâng lên, anh chỉ muốn ôm chó con vào lòng xoa xoa một chút, hận không thể đem toàn bộ thế giới đều cho cậu.

Mặc dù bạn nhỏ dám từ chối mình, khiến Yến Chấp Mạch rất không vui, nhưng đây là lần đầu tiên bạn nhỏ cầu xin anh chuyện gì, Yến Chấp Mạch giằng co hai giây, cuối cùng bị đánh bại bởi đôi mắt to háo hức của bạn nhỏ.

"Nếu em muốn ở thì cứ ở đi." Yến Chấp Mạch ho nhẹ một tiếng, nhịn không được mà sờ đầu đứa nhỏ.

Tuy nhiên, điều này không làm trì hoãn kỳ thi của anh, sau này khi phải ra ngoài, anh sẽ chở anh bạn nhỏ đi bằng xe máy.

Mỗi lần uống thuốc say xe cũng không tốt, có hẳn ba phần độc, sau này tốt nhất ít uống lại.

Giản An Miên vội vàng nói: “Cám ơn ngài Yến!”

Mặc dù không biết tại sao nhân vật chính công đột nhiên muốn lái ô tô điện, nhưng nếu anh có thể từ bỏ ý định này thì tốt quá!

Yến Chấp Mạch dang hai tay ra, nhếch khóe miệng, đẹp trai nói: “Ôm một cái cuối.”

Giản An Miên mặt đỏ bừng lao tới, áp gò má hơi nóng của mình vào chiếc cổ sạch sẽ và tươi trẻ của người đàn ông, cậu không biết người đàn ông có để ý đến hơi nóng trên mặt mình hay không, không tự giác nhẹ nhàng cọ xát, lọn tóc mềm mại giống như con thú nhỏ lướt qua cằm người đàn ông, dùng giọng nói ngọt ngào tạm biệt: “Tạm biệt, ngài Yến.”

“Thật ngoan.” Yến Chấp Mạch xoa đầu bạn nhỏ, cuối cùng nói: “Ở trường chăm sóc bản thân cho tốt, có thời gian tôi tới thăm em.”

Giản An Miên ngoan ngoãn đáp lại.

Yến Chấp Mạch buông tay, mỉm cười dịu dàng vẫy tay với Giản An Miên, lần này thực sự rời đi.

Giản An Miên cẩn thận mỗi bước đi đi tiễn Yến Chấp Mạch, khi cậu quay đầu, cậu thấy bạn cùng phòng mới thò cái đầu tròn trịa ra khỏi cửa ký túc xá, như chó con hướng ra ngoài liếc trộm.

Mặt Giản An Miên đột nhiên đỏ bừng, cậu cảm thấy rất xấu hổ.

Chẳng lẽ bạn cùng phòng mới của cậu đã nhìn thấy tất cả những việc cậu với ngài Yến ôm ấp vừa rồi sao?

Mục Tử Ông thấy Giản An Miên đỏ mặt, lông mày lập tức nhướng lên, hít một hơi thật sâu, nhanh chóng nói với Giản An Miên: “Yêu tinh dính người.”

Rồi cậu ta lại co rúm người lại.

Giản An Miên: "..."



Buổi chiều, Giản An Miên tham gia nhóm lớp, lớp trưởng gọi vài bạn nam trong lớp đến đại sảnh lấy sách.

Giản An Miên đeo khẩu trang, lấy chìa khóa, đi đến cửa ký túc xá giữ tay nắm cửa, do dự có nên chào bạn cùng phòng mới hay không.

Mục Tử Ông nhìn chằm chằm vào điện thoại, gác hai chân lên bàn, xoa xoa cổ hét lên: “Nhanh lên chi viện, đại ca, cứu với!… Vẫn còn ở nơi hoang dã? Mẹ nó mày ở cữ luôn ở đấy à? Ngay cả một con chó bị trói còn phòng thủ tốt hơn mà! Thế kỷ 21 rất nguy hiểm, mau quay về kỷ nguyên Jura của mày đi!”

Giản An Miên: "..."

Giản An Miên mím môi, mặc kệ bạn cùng phòng có nghe thấy hay không, cậu cũng vùi đầu nói nhanh: “Cái đó… Mục Tử Ông, tôi xuống lấy sách, sẽ quay lại ngay. "

Nói xong, cậu nhanh chóng mở cửa rồi lặng lẽ rời đi.

Mục Tử Ông liếc nhìn cánh cửa, sau đó cúi đầu xuống, nhân vật game trên điện thoại của cậu ta đã bị đồng đội ngu ngốc của mình hại chết.

Cậu ta chửi rủa rồi ném điện thoại xuống bàn, ngồi trên ghế hai phút, cuối cùng như chịu thua, cậu ta cáu kỉnh nắm lấy một nắm tóc, tặc lưỡi, đặt chân xuống rồi giật lấy chùm chìa khóa trên bàn theo xuống dưới tầng.



Khi Giản An Miên đến sảnh tầng một, ở đó đã có rất nhiều người ồn ào tụ tập, tất cả đều đến từ các lớp để lấy sách.

Giản An Miên lo lắng nắm vạt áo của mình, cẩn thận nhìn xung quanh, thấy sách khoa chuyên môn của bọn họ ở trong góc, cậu cẩn thận bước tới chỗ một bạn nam đang tìm sách, lấy hết can đảm nhỏ giọng hỏi: “Bạn học, xin lỗi đã làm phiền bạn, tôi có thể hỏi đây là..."

Bạn cùng lớp cầm sách không ngẩng đầu lên nói: “Sách của khoa văn đều ở đây, tổng cộng có 18 cuốn, cậu tự đếm đi.”

“Được.” Giản An Miên xấu hổ cười, dùng giọng ôn hòa nói: “Cám ơn.”

Bạn nam vừa lấy sách xong, ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt trong trẻo mà ngượng ngùng của Giản An Miên, sửng sốt một lát, nhưng cũng không để ý lắm, mặt đỏ bừng.

"Không...khụ, không có gì." Cậu ta lúng túng cầm cuốn sách đứng dậy, gãi đầu nói.

Giản An Miên ngượng ngùng cười với cậu ta, sau đó ngồi xổm xuống, đặt từng cuốn sách vào trong tay.

Cậu mặc quần dài, tay áo dài, dáng người mảnh khảnh, khi cúi đầu xuống, một phần cổ thon dài trắng trẻo lộ ra, mái tóc đen ngắn cắt gọn gàng trên trán, một làn gió từ bên ngoài thổi vào nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc mềm mại của cậu, ánh nắng nhảy lên đuôi tóc, khí chất trầm tĩnh, làn da trắng nõn như đang phát sáng.

Vô tình, ngày càng có nhiều ánh mắt lén nhìn chàng trai trẻ ngồi xổm lặng lẽ trong gió mùa hè, tiếng nói xung quanh cũng trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Giản An Miên không biết xung quanh mình đang xảy ra chuyện gì, sau khi tìm được sách, cậu ôm núi nhỏ trong ngực, chật vật đứng dậy.

Thật... thật nặng!!

Chỉ vài giây sau khi đứng dậy, cánh tay gầy gò của Giản An Miên bắt đầu run nhẹ.

Ít nhất cậu vẫn là con trai, sức khỏe này kém quá rồi!

Giản An Miên đã lần thứ mười một phàn nàn về cơ thể nhỏ bé này kể từ khi xuyên vào cuốn sách.

Nghĩ đến việc phải xách một đống sách nặng như vậy, còn phải leo lên tầng năm, Giản An Miên cảm thấy muốn khóc.

Thật tốt nếu có ngài Yến ở đây.