Chương 24.1

Khoảng thời gian trước, Tiêu Hàn Chu điều tra thư ký Liễu đã có kết quả, xác thực là thư ký Liễu có liên quan đến vụ tai nạn xe kia, thuộc loại tự biên tự diễn, nhưng bác hai của Yến Chấp Mạch lại không để lại bất kỳ manh mối gì, xử lý vô cùng sạch sẽ, ngay cả bí mật thương nghiệp mà thư ký Liễu lợi dụng chức vị tiết lộ ra ngoài kia, cũng có thể dùng thư ký Liễu làm vi phạm khế ước hợp đồng đơn phương giũ sạch quan hệ, vứt bỏ không được, thì chỉ cần tùy tiện tìm người chịu tội thay là được rồi.

Yến Chấp Mạch vốn muốn dùng thư kí Liễu làm mồi nhử để bắt cá nhưng bây giờ xem ra con cá quá xảo quyệt, không chịu cắn câu, cho nên miếng mồi nhỏ này cũng vô dụng.

Những bí mật kinh doanh mà anh có thể tiết lộ đều là những tin tức giả mạo, sẽ sớm bị lộ.

Cho dù anh không xử lý con mồi nhỏ này, khi chú hai phát hiện không ổn thư ký Liễu cũng sẽ bị xử lý, không bằng để ông ta tự mình làm.

Dựa theo cốt truyện trong tiểu thuyết, qua hai ngày nữa thư ký Liễu sẽ ra tay trong bữa tiệc, vừa vặn nhân cơ hội lần này, bắt thóp thư ký Liễu, để người kia xử lý.

Nhảy nhót cạnh anh lâu như vậy, thật chướng mắt

Anh muốn cho mọi người biết, dám đối nghịch với anh đều sẽ không có kết cục tốt.

...

Bản thân phải đến trường là một cú sốc quá lớn đối với Giản An Miên, trong khoảng thời gian này Giản An Miên thậm chí không thể ngủ ngon, trước đây cậu có thể ngủ 20 tiếng mỗi ngày nhưng giờ đây cậu chỉ có thể ngủ 19 tiếng mỗi ngày. Một giờ không ngủ được là dành để lo lắng!

Lại một đêm mất ngủ, Giản An Miên nằm trên giường, lật qua lật lại, cắn ngón tay, âm thầm tẩy não bản thân, cá mặn sao có thể lo lắng được? Cá mặn nên nằm ngửa cái gì cũng không cần suy nghĩ! Chỉ cần đợi nhân vật chính tới và tra tấn thôi!

Nhưng... tại sao cá mặn vẫn phải đi học? QAQ

Việc tẩy não thất bại, thật đau lòng hu hu.

Lại qua vài ngày sau, Yến Chấp Mạch đột nhiên nói muốn dẫn cậu đi dự tiệc, Giản An Miên đếm ngày ý thức được đã đến lúc đi tuyến chính.

Nếu cậu nhớ không lầm thì chính tại bữa tiệc này, nhân vật chính công đã bị thư ký Liễu bỏ thuốc suýt ngủ với một người phụ nữ khác, vào thời điểm quan trọng nhân vật chính thụ bắt gian ngay tại chỗ.

Cốt truyện này cũng quá máu chó rồi.

Giản An Miên vừa nghe đã phải ra ngoài, tâm trạng vốn đã không tốt của cậu đột nhiên trở nên tồi tệ. Kết quả là hai ngày trước bữa tiệc, cậu phải ra ngoài mua quần áo.

Không có cách nào, nhà họ Tần không muốn gặp nguyên chủ, nguyên chủ hiếm khi tham dự những bữa tiệc lớn như vậy, Giản An Miên cũng không mang theo hai bộ quần áo chứ đừng nói chi là lễ phục.

Là vợ của Yến Chấp Mạch, không thể bị mất mặt.

Ngày cậu đi ra ngoài, Giản An Miên giống như quả cà héo ỉu xìu, cậu im lặng cúi đầu từ từ bước ra khỏi phòng đến ngồi trên xe.

Yến Chấp Mạch thấy buồn cười, nghiêng người kéo khẩu cậu trang xuống, thấy khuôn miệng đầy đặn của Giản An Miên trễ xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào sau khi ngủ đã nhăn nheo, toàn thân tràn ngập thê lương và đau khổ, cảm giác như đi ra ngoài mua sắm mà lại giống như đi ra ngoài để chết.

"Mua quần áo cho cậu cậu không vui sao? Hủm?" Yến Chấp Mạch dùng ngón tay nhéo cằm Giản An Miên như đang trêu chọc một con cún con, cười trêu chọc cậu: "Khó hầu hạ thật đấy."

Anh có ham muốn chiếm hữu gần như bệnh hoạn đối với mọi thứ thuộc về mình, chỉ cần Giản An Miên ngồi xe, Yến Chấp Mạch sẽ tự mình lái xe, chỉ bởi vì Giản An Miên muốn ngồi ở tay lái phụ. Yến Chấp Mạch sẽ không để cho cậu ngồi sát bên cạnh những người đàn ông khác, chỉ vậy thôi, Trường Tôn Vĩnh nói anh là biếи ŧɦái, một chút cũng không sai.

Giản An Miên ngẩng đầu, trông mong nhìn người đàn ông, trong mắt mơ hồ hiện hơi nước: “Tôi không muốn ra ngoài…”

Yến Chấp Mạch nhéo nhéo cằm Giản An Miên, chậm rãi thưởng thức sự nũng nịu vô thức của bạn nhỏ, giọng nói thấp gần như nỉ non: “Vậy cậu muốn thế nào? Nhốt cậu như thú cưng, cả đời không ra ngoài, đói bụng thì cho cậu ăn, mệt mỏi thì cứ ở trong ổ ngủ, ngoại trừ chủ nhân sẽ không gặp ai cả, được không?”

Giản An Miên bị lời nói của người đàn ông kinh ngạc đến mức da đầu tê dại, lưng lập tức mềm ra, hơi thở vô thức thắt lại, nhưng trong lòng lại không thể kiềm chế nổi lên một tia chờ mong, đôi mắt mơ hồ trở nên ẩm ướt, không kìm lòng được hỏi : " Có thể không?"

Yến Chấp Mạch kinh ngạc, thật không nghĩ tới sẽ nhận được đáp án như vậy, ánh mắt nhìn chằm chằm Giản An Miên cũng dần dần tối lại.

Ngay khi Giản An Miên sắp thở không nổi vì khí tức cường thế ngày càng mạnh của người đàn ông, người đàn ông cuối cùng cũng rũ lòng thương buông tay ra, kéo chiếc khẩu trang treo trên cằm Giản An Miên lên, vẻ mặt lại thản nhiên, từ chối cho ý kiến: “Đợi khi nào cậu làm tôi vui, tôi sẽ coi đây là phần thưởng thưởng cho cậu, cậu bạn nhỏ.”



Sau khi đỗ xe, Yến Chấp Mạch dẫn Giản An Miên trực tiếp đến một cửa hàng thuộc sở hữu của tập đoàn nhà họ Yến.

Cún nhỏ sợ xã hội lá gan nhỏ cự kỳ, đôi mắt đen nhánh rụt rè nhìn thế giới xa lạ đáng sợ này, một cử động nhỏ nhất xung quanh cũng có thể khiến nó giật mình.

Mỗi khi như vậy, Giản An Miên sẽ vô thức bám chặt vào người đàn ông. Nếu có người lạ đến gần cậu sẽ giữ chặt vạt áo của người đàn ông không chịu buông ra, thần kinh căng thẳng đến mức vô thức nắm nhăn áo sơ mi của người đàn ông cũng không phát hiện, yếu ớt dính người muốn chết.

Nội tâm Yến Chấp Mạch tràn ngập cảm giác thỏa mãn, đối với một tên biếи ŧɦái có tính chiếm hữu rất mạnh mà nói, không có gì thỏa mãn khiến người ta có cảm giác ưu việt hơn việc cún nhỏ dính người biết làm nũng.

"Đừng sợ Miên Miên, chúng ta sẽ đến ngay thôi, nắm lấy tay tôi, cẩn thận kẻo bị lạc." Yến Chấp Mạch nhẹ nhàng bao trùm bàn tay nhỏ bé của Giản An Miên bằng lòng bàn tay to lớn của mình.

Lòng bàn tay của người đàn ông không hề mềm mại mà ấm áp, khô ráo, tràn đầy sức lực, nơi da thịt tiếp xúc dường như có dòng nước ấm chậm rãi chảy qua, cầm vào rất thoải mái, có thể dễ dàng xoa dịu lòng người.

Giản An Miên thật sự không có cảm giác an toàn, đối với cậu mà nói một người đàn ông cao lớn cường tráng là chỗ dựa duy nhất của cậu, có thể dễ dàng che chắn cậu khỏi mọi tổn hại từ thế giới bên ngoài.

Tuy nhiên, Giản An Miên vẫn không quên rằng tổn thương lớn nhất mà nhân vật chính thụ trong tiểu thuyết phải chịu là do nhân vật công chính gây ra.