Chương 22

Bởi vì nhân vật chính công không hiểu sao lại từ chối ly hôn, nên Giản An Miên đành trở về biệt thự của Yến Chấp Mạch.

Yến Chấp Mạch thường bận rộn ở nơi làm việc, anh làm việc từ chín giờ sáng đến tận năm giờ chiều, lại còn tăng ca vào ban đêm và thường đi công tác vào cuối tuần, trong khi đó Giản An Miên dành hết thời gian của mình ở trên giường, cậu ngủ cả ngày lẫn đêm, cả ngày tổng thời gian cậu mở mắt không biết có được hai giờ không nữa.

Hai người họ thậm chí không hề chạm mặt nhau, Giản An Miên rất vui và vẻ yên tâm.

Ai biết được liệu một ngày nào đó nhân vật chính công sẽ đột nhiên trở nên dã thú đến mức muốn quan hệ với cậu hay không.

Nam chính hiện tại đã giỏi đến mức bắt đầu bảy lần một đêm và mỗi lần kéo dài ít nhất hai giờ đồng hồ.

Không chỉ thời gian ngủ sẽ bị rút ngắn đi rất nhiều mà cơ thể bé nhỏ đó của cậu cũng sẽ không thể nào chịu đựng nổi, có khi cậu sẽ đột tử bởi vì không thể hô hấp bình thường được.

Bây giờ, mặc dù nhân vật chính công vẫn chưa có ý tưởng đó nhưng cố gắng để nó không được thực hiện càng lâu càng tốt.

Sau một thời gian chung sống hòa bình, vào một ngày nọ dì Vương đột nhiên đánh thức nói với Giản An Miên mẹ cậu đến thăm cậu.

"Được rồi, cảm ơn dì Vương, con sẽ xuống ngay, dì giúp con tiếp đãi bà ấy trước đã."

Giản An Miên thực ra không muốn gặp bà ấy một chút nào, nhưng người đều đã tìm tới tận cửa. Bây giờ nếu không đi xuống thì thật là thô lỗ.

Cậu đành mặc áo khoác vào, kéo khóa đến tận cằm, đeo khẩu trang, toàn bộ cánh tay đều được trang bị, chỉ lộ ra hai đầu ngón tay màu xanh lục và vầng trán trắng mịn, rồi hít một hơi thật sâu lấy can đảm đi xuống lầu gặp mẹ của nguyên chủ.

Khi Hứa Bội Oánh vừa nhìn thấy Giản An Miên, bà liền lập tức đứng dậy, nước mắt giàn giụa, dang rộng vòng tay muốn ôm lấy Giản An Miên, giọng điệu giả tạo khiến toàn thân cậu nổi da gà: "Cuối cùng thì mẹ cũng được nhìn thấy con rồi, Miên Miên à, mẹ nhớ con nhiều lắm, lại đây để mẹ nhìn con kỹ hơn nào! Con sống ở đây thế nào? Con có nhớ mẹ không?"

Giản An Miên thở gấp lùi lại trong kinh hoàng, chỉ để tránh được sự đυ.ng chạm của Hứa Bội Oánh.

Người mẹ này...không có việc gì chứ? Rõ ràng là bà ta đã mắng cậu không biết gì khi lần đầu gặp nhau!

Hứa Bội Oáng ngượng ngùng rút tay lại, sau khi ngồi xuống vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh, cười âu yếm: "Xem mẹ kìa, Miên Miên không thích bị người khác chạm vào, Miên Miên đến đây nói chuyện với mẹ, mẹ sẽ không chạm vào con, được chứ?”

Giản An Miên khó chịu liếc nhìn chỗ ngồi bên cạnh Hứa Bội Oánh, rồi ngồi xuống trên chiếc ghế sofa cách xa Hứa Bội Oánh nhất mà không nói một lời.

Khoảng cách này cuối cùng cũng thoải mái hơn rất nhiều.

Vẻ mặt Hứa Bội Oánh gần như không chịu nổi, trong lòng bà ta mắng Giản An Miên từ một bạch nhãn lang thành một đứa bất hiếu, nhưng trên mặt nở nụ cười giả tạo: "Miên Miên, thư nhập học của con đã đến rồi, địa chỉ trước đó là điền ở nhà mẹ nên nó được gửi trực tiếp về nhà qua đường bưu điện, lần này mẹ đặc biệt mang nó qua đây, nhân tiện xem con sống thế nào.”

Hứa Bội Oánh mỉm cười lấy từ trong túi ra một tập hồ sơ chuyển phát nhanh, và đặt nó lên bàn trà giữa hai người: "Đây là thư nhập học của con từ Đại học Bắc Kinh, mẹ vẫn chưa mở nó ra mà đang đợi con tự tay mở nó, chúc mừng con đã được nhận vào trường Đại học hàng đầu.”

Giản An Miên sững sờ trong giây lát, giây tiếp theo tinh thần của cậu sụp đổ.

Cậu đang nghe thấy gì vậy?

Thông báo nhập học của cậu đã đến rồi?

Cậu phải... đi học? ? ? ? ?

Hứa Bội Oánh dừng lại, nhẹ giọng nói: "Miên Miên, thực ra lần này mẹ đến đây, là có chuyện quan trọng muốn nhờ con giúp đỡ, mẹ nghe nói nhà họ Yến gần đây đang tìm người hợp tác, kể từ khi con gả vào nhà họ Yến vậy thì chúng ta đã là người một nhà, con xem con có thể nói với họ xem xét chúng ta không, cho chúng ta một cơ hội làm việc với họ. Con yên tâm như người ta vẫn nói là phù sa không chảy ruộng ngoài. Chúng ta cùng có lợi, đây là cơ hội tốt của đôi bên, mẹ biết Miên Miên là người nhạy bén, con nhất định sẽ hoàn thành được nhiệm vụ mẹ giao cho, phải không nào?"

Lúc này Giản An Miên đang đắm chìm trong tin cậu sắp phải đi học, phải rất lâu cậu mới có thể định thần lại, khi cậu quay lại nhìn thấy vẻ mặt mong chờ của Hứa Bội Oánh như đang ám chỉ sự xấu xa nào đó, cuối cùng cậu cũng nhận ra.

Chẳng trách thái độ của bà ta đột nhiên trở nên tốt như vậy, hóa ra là đang lợi dụng cậu.

"Được.” Giản An Miên không chút do dự mà gật đầu.

Hứa Bội Oánh sững sờ vài giây mới nhận ra Giản An Miên đã đồng ý, liền lập tức mỉm cười vui vẻ.

Bà ta chưa bao giờ nghĩ Giản An Miên lại đồng ý nhanh như vậy, bà ta đã nghĩ ra rất nhiều lý do, nhưng bây giờ thì không cần nghĩ nữa.

Giản An Miên tốt nhất nên ngoan ngoãn nghe lời, cuối cùng cũng không nuôi nấng cậu vô ích.

Hứa Bội Oánh đứng lên mỉm cười, muốn sờ đầu Giản An Miên đương nhiên là cậu tránh né, nhưng bà ta cũng không để ý, trong ánh mắt dịu dàng quá mức: “Cảm ơn, Miên Miên, mẹ biết trong lòng Miên Miên vẫn nhớ tới gia đình chúng ta. Chúng ta sẽ mãi là người thân của con, bây giờ mẹ sẽ về trước và một thời gian nữa sẽ lại đến thăm con."

Tuy nhiên, ngay khi Hứa Bội Oánh rời đi, Giản An Miên đã lập tức gửi tin nhắn cho Yến Chấp Mạch nói cho anh biết những chuyện vừa xảy ra.

Những thứ lộn xộn này tất cả hãy để nhân vật chính giải quyết, cậu chỉ là một con cá mặn, hơn nữa cậu cũng không bận tâm đến nó.

Về phần những gì cậu đã hứa vừa rồi, đó chỉ là muốn nhanh chóng đuổi đối phương đi, vì cậu không muốn nói chuyện với bà nữa.

Một giây sau, Yến Chấp Mạch gọi đến.

Theo phản xạ Giản An Miên gần như muốn cúp máy một lần nữa, nhưng may thay sự sợ hãi của cậu đối với người đàn ông này đã kịp thời ngăn cản, cậu âm thầm cổ vũ mình rồi trả lời điện thoại.

Giọng nói trầm ấm áp mang theo nụ cười của Yến Chấp Mạch chậm rãi truyền qua điện thoại di động, mang theo âm thanh độc đáo, rất hay.

"Không tệ, lần này cuối cùng cũng không cúp máy."

"Yến tiên sinh ..!"

Anh nói anh không phải người nhỏ mọn như vậy mà đến tận bây giờ vẫn nhớ!

Yến Chấp Mạch bắt đầu lạnh giọng hỏi lại cậu với giọng điệu giống như một ông chủ đối mặt với cấp dưới của mình, "Em nghĩ sao về những gì mẹ em nói?"

"Yến tiên sinh đưa ra quyết định là được rồi."

Sẽ tốt hơn nếu anh có thể phớt lờ họ, Giản An Miên ác độc nghĩ, ai bảo bọn họ ban đầu đối xử tệ bạc với nguyên chủ chi.